MÙA TRÔI TRÊN QUANG GÁNH - Trang 16

phát sáng chói lòa như thế. Tôi đã từng ước ao đến cháy bỏng là chạy ngay
từ nóc nhà mái bằng xuống, bon bon sang thẳng cánh đồng xa kia với một
chiếc... cuốc để đào xới dưới chân cầu vồng xem, có khi được cả hũ vàng
không biết chừng. Tuy vậy, đầu óc non nớt lúc bấy giờ của tôi cũng kịp cản
bước chân tôi lại. Nhìn cầu vồng gần và nhỏ thế thôi nhưng có khi chân nó
trải rộng xa tít phía chân trời. Và cầu vồng cũng biến đổi nhanh lắm, biết
đâu khi chạy hết hơi sang đến nơi nó lại “thu chân” rồi thì sao? Thế là, hết
lần này đến lần khác, cứ hễ mưa là chúng tôi lại ngóng cầu vồng, với một
niềm ước ao và ấm ức vô chừng là chưa khám phá được hũ vàng dưới chân
cầu vồng đầy bí ẩn ấy.

Có những buổi chiều ngồi nhà mãi cũng chán, tôi bèn chạy lên dãy núi

đất sau thị trấn. Núi thấp và uốn khúc nhấp nhô nên được gọi là núi Thằn
Lằn, hoặc là đồi Thằn Lằn. Ngày ấy đứa nào được bố mẹ đèo đi học hoặc
được tự đi xe đến trường thì nhàn nhã, còn đa phần học sinh của cả thị trấn
rủ nhau đi đường tắt, băng qua núi để đến trường. Có những tốp rầm rập
đông đến hơn hai chục người, cười nói váng một góc đồi. Cũng có những
đứa chỉ đi một mình, cắm cúi vừa đi vừa học bài. Còn tôi, nhiều lần ngủ
dậy muộn, phải đi một mình nên cũng đã bớt sợ ma hơn. Đường đi học
nhiều hoa và cây dại, nhiều bướm bay chim hót khiến nhiều khi tôi lơ đãng,
vừa đi vừa nghịch, muộn giờ học lúc nào không biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.