và đừng để những người đang yêu luộc bánh, vì tàn câu chuyện của họ,
bánh khoai khéo hóa cháo khoai rồi.
Khi lũ trẻ lấm lem bùn đất trở về, hí hửng với những xâu cá rô, chuột
đồng lủng lẳng và cái bụng rỗng không, thì bánh khoai đã kịp nguội. Bánh
phải ăn thật nguội mới thưởng thức hết hương vị đặc biệt của nó. Cầm trên
tay một nắm đen đen như quả trứng bắc thảo, đừng vội chê vẻ ngoài xấu xí
của nó, se sẽ bẻ ra, đỗ xanh vàng ươm như lòng đỏ trứng gà nổi bật trên
nền đen tuyền, cắn từng miếng nhỏ sẽ thấy hương thơm của đỗ xanh, quyện
với vị bùi bùi và ngọt ngào không gì sánh nổi của bột khoai chắt lọc qua
mưa nắng. Cái ngọt của đường trong nhân đỗ sẽ nhanh chóng tan đi, nhưng
cái ngọt của đường trong khoai sẽ còn ngân nga mãi trong đầu lưỡi, nhai
đến miếng cuối cùng của quả trứng khoai lại thấy thòm thèm, muốn ăn
thêm cái nữa, đó chính là lý do, vì sao nhân đỗ chỉ ít thôi, để lấy màu cho
đẹp, còn cái ngon của bánh khoai sẽ tự thân nó mang đến, mộc mạc hồn
nhiên như khoai lúa bao đời.
Bao mùa mưa lũ trôi qua, giờ muốn về làng ăn bánh thì phải nèo bà
chống gậy đi xin khoai khô trước cả tháng, vì cuộc sống no đủ, chẳng còn
ai băm khoai phơi làm thức ăn dự trữ như xưa. Và cũng chẳng phải mất
công giã oằn tay, cứ mang ra máy nghiền, chỉ mấy phút là xong. Những cô
Bích, cô Na giờ tay bế tay bồng, sang thăm, chìa ra nắm bánh khoai, lũ trẻ
ngoay ngoảy đòi kem cơ, kem cơ. Mấy cô cháu thở dài, nhìn ra, mưa, nước
lên vẫn âm âm như những mùa mưa xưa, ngây thơ, bé bỏng.