tròn? Yêu vô cùng cái lạnh đầu mùa. Vì dường như, thầy cô cũng bâng
khuâng vì quá vãng, cũng lơ đễnh với việc kiểm tra bài cũ để lũ học trò tối
qua có vì gió lạnh mà đi ngủ sớm cũng sẽ bớt lo. Những tiết học lướt
nhanh, lướt nhanh trong bồng bềnh tiếng gió.
Gió về, hàng bánh đa cũng như mở hội. Mặc mưa thốc gió lùa, những cái
lều lung lay, lật phật tiếng gió luôn đỏ lập lòe bởi chiếc quạt nan quạt phập
phù. Từng mẻ bánh đa cong mình dưới cái nắng hanh thu như chỉ chờ gió
bấc là kìn kìn kéo nhau ra đón đợi lũ học trò đi học thêm buổi tối về sà vào,
tự phân chia chỗ ngồi, tự rót tương ớt ra bát, tự bỏ thêm than vào chậu,
thậm chí còn tự quạt bánh nếu chủ hàng mải đi đâu đó chưa về. Những câu
chuyện liên tu bất tận bên khay bánh đa giòn tan, nóng bỏng tay. Từng
miếng nhỏ được bẻ ra, chấm vào tương ớt, nuốt đến đâu là nghe cái giòn,
cái cay, cái ngọt, cái bùi thấm vào người đến đó. Gió và mưa đã bỏ ngoài
chiếu bánh. Nhưng ánh mắt thì khi đậu lại bên chảo than tàn nở bung như
sao sa, khi lại kín đáo hướng về hàng bên kia, nơi một ánh mắt khác cũng
đang mải miết kiếm tìm. Đôi môi cứ thế xuýt xoa, và hai má hồng rực lên
vì ngồi cạnh chậu than hay vì... Chỉ thế thôi, mà nếu ánh mắt không gặp
nhau lấy một lần, thì đêm đông ấy, dù gió lạnh và chăn ấm đến đâu, giấc
ngủ cũng như chưa trọn vẹn.