chẳng thà đi dép bèn bẹt như cái bàn chải còn hơn thứ dép con cá ấy. Nó
làm cho tôi giống hệt các bà trung tuổi, tóc hoa râm, chân nứt nẻ, dáng cứ
lao đầu về đằng trước. Mà mẹ thì thần tượng loại dép ấy. Vì nó rẻ. Hoặc
cũng có thể vì nó bền. Nhưng nó vẫn chỉ là dép, có nhiều nan, chắc sẽ dễ
đứt hơn giày, vì giày là cả khối nhựa liền tìn tịt thế kia mà.
Mỗi ngày tôi lén cầm con dao cứa vào nan dép sâu hơn một tí. Ban đầu
dép còn mới, nhựa dẻo và dai, bật ra, tôi suýt đứt tay. Dần dần, dao cứa vào
cứ thun thút. Đến 23 Tết, tôi chợt giật mình, vừa mừng vừa lo. Đôi dép mới
tinh lại chỉ còn dính tí nan ở đầu mõm.
“Trời ơi là trời, đi hay cắn dép ra thế này, hả”, mẹ kêu lên thảng thốt. Tôi
giật thót mình. Nhưng tôi đã quyết, tôi phải có bằng được đôi hài công chúa
cho giống cái Loan, cái Huyền. “Chắc tại loại dép này đểu mẹ ạ. Từ sau mẹ
đừng mua nữa nhé”, không hiểu tôi lấy từ đâu ra dũng khí để nói một hơi
dài trơn tru như thế. Mẹ sững người, chắc mẹ cũng bất ngờ với tôi. Mẹ buột
miệng: “Thế loại dép nào”? Như được mớm đà, tôi nói luôn: “Như đôi giày
của cái Loan, cái Huyền ấy. Nó liền, còn lâu mới đứt”. Nói xong, tôi không
dám nhìn lên, không biết thái độ của mẹ ra sao, chỉ thấy mẹ rít lên: “Ái chà,
giờ lại còn học thói đua đòi nữa. Để tao xem nào. Hóa ra mày cứa dép ra để
được mua giày à. Đua đòi lại còn phá hoại. Mày biết mua được đôi dép này
mẹ đã tốn hết bao nhiêu tiền không hả”. Mỗi một câu là một cái phát vào
mông đau rát rạt, chao người đi. Tôi ngậm miệng khóc. Vừa xấu hổ vừa
thất vọng.
Mẹ lấy kim chỉ khâu đôi dép lại, bảo: “Không đi thì đi chân đất”. Lê đôi
dép băng bó đến trường, tôi lúc nào cũng nhìn trước ngó sau như thể tất cả
mọi người chẳng còn việc gì khác là nhìn chằm chằm vào chân tôi. Đi tong
ước mơ đôi hài công chúa, dằn vặt vì là đứa con tội lỗi, chiếc dép bập bênh
làm tôi đi lại gượng gạo, tôi học hành, ăn uống, chạy nhảy, nói cười chểnh
mảng hẳn.
Những buổi học áp Tết, càng ngày càng nhiều đứa có quần áo, dép guốc
mới. Nhìn những đứa khác hãnh diện vì được trầm trồ, tôi đau buồn vô hạn,
tưởng chừng chẳng còn nỗi đau khổ nào hơn thế. Tôi lạnh buốt cả chân. Tôi