MÙA TRÔI TRÊN QUANG GÁNH - Trang 81

CỒN CÀO NHỚ NHỮNG TẾT XƯA

N

ăm nào chả Tết. Vậy mà nhớ. Giữa cái no đủ, giảm “thiêng” của Tết

nay, lại thấy cồn cào, rưng rưng nhớ những Tết xưa. Thuở đói, thiếu, nghèo
mà xôn xao náo nức. Đúng là vui như Tết. Và thèm một lần có lại những
cảm xúc rất đỗi con trẻ ấy.

1
Tết đến sớm với người lớn bằng nỗi lo toan, còn với lũ trẻ, Tết đến sớm

bằng những manh quần, tấm áo của những đứa nhà khá giả. Năm ấy, rộ lên
“mốt” loại giày nhựa đủ màu sắc, đẹp như hài công chúa. Tôi chơi thân với
hai đứa con gái nhà giàu. Từ lúc chợ rục rịch bày bán gấc đỏ, lá dong đã
thấy chúng đua nhau diện giày mới. Cái Loan có đôi giày trắng, cái Huyền
thì đi đôi giày đỏ. Đôi hài ôm sát chân chúng, nổi bần bật, làm đứa nào
cũng như bỗng chốc biến thành thiếu nữ, dù mới chỉ học lớp 4.

Thân nhau lắm, nhưng đôi giày thì cùng lắm tôi chỉ được xỏ chân vào

thử một lần duy nhất. Ngay cả khi bỏ ra để chơi nhảy dây, hai đứa cũng khư
khư vừa cắp giày vào nách vừa... nhảy. Chính vì thế, tôi nổi cơn thèm. Nhất
là lúc đôi dép cụt mõm của tôi đã đứt, chỉ còn dính tí nan ở đầu mõm. Nhất
là mỗi khi chúng sang nhà tôi chơi, mẹ tôi lại nắc nỏm khen đôi giày đẹp
quá mà chẳng tỏ ý sẽ mua một đôi như thế cho tôi.

Thế là tôi lập kế hoạch có bằng được một đôi hài công chúa ấy để diện

Tết. Tôi đi nhiều hơn, chạy nhiều hơn để đôi dép được kết thúc cuộc đời
sớm. Bất cứ lúc nào xuất hiện trước mặt mẹ, tôi cố tình lê đôi dép sền sệt
hoặc đi thấp thểnh để lộ ra đôi dép mòn vẹt, sứt sẹo. Dường như không ăn
thua gì, đã rằm tháng Chạp rồi. Tôi nhắm mắt vấp chân vào đá, bật móng,
tóe tí máu. Mẹ hoa mắt. Ngay hôm sau, tôi có đôi dép mới. Nhưng là loại
dép hình con cá, làm chân tôi dài ngoẵng với những hình nan kì dị. Tôi ghét
loại dép này tận xương tủy. Chẳng thà đi dép tổ ong cho giống con trai,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.