MƯA TỪ CÕI TẠM - Trang 28

đôi, ô tô đi được vào tận cuối hẻm. Nơi ấy, ngày xưa đã từng là một mái ấm
đúng nghĩa.

Cửa nhà mở toang, thấp thoáng phía trong bóng một cậu con trai đang lúi

húi dọn dẹp.

- Hoàng! Ba về rồi…
Anh nghẹn ứ cổ họng, chẳng thể nói tiếp được lời nào. Thằng bé ngước

nhìn anh rồi chạy ra. Hai cha con ôm chầm nhau khóc rấm rứt. Hoàng đã ra
dáng thanh niên, cao lớn bằng anh, giọng nói bắt đầu vỡ. Hẳn nó trưởng
thành hơn bạn bè cùng lứa bởi đã lầm lũi lớn lên mà chẳng có cha có mẹ ở
bên, hệt như anh hồi trước. Anh nhìn con mà thương đứt ruột. Vũ đứng gần
đó cũng không cầm được nước mắt.

Ba người đàn ông, hai già một con nít cặm cụi nấu ăn. Anh bảo chỉ thèm

ăn rau, rau muống, rau khoai, diếp cá và mấy thứ mắm cà, mắm ruốc. Nên
khi vơ đũa vào dĩa rau xanh um giữa mâm cơm, anh tấm tắc khen đã miệng
bởi vị của quê nhà.

- Chị Hạnh khi nào về được hả con?
- Chị nói lát chiều chị chạy ra, ba cứ ở nhà đợi.
Anh không hình dung được đứa con gái lớn của mình bây giờ trông như

thế nào. Nhà cửa nhiều chuyện nên con bé đã chọn nghiệp tu hành. Khi
nghe tin tự dưng anh khóc. Khóc bởi thương con, bởi mình không thể làm
gì để thay đổi hoàn cảnh lúc ấy. Anh lo lắng mơ hồ chẳng biết con đường
ấy có thực sự giải thoát cho con bé, có là nơi chốn bình an cho nó hay
không. Hạnh còn quá nhỏ để có một quyết định thay đổi cả cuộc đời, nhưng
rốt cuộc nó đã tự quyết định mà không cần lắng nghe ý kiến của bất kỳ ai.
Hồi ấy Vũ điện thoại nói với anh, coi như là duyên nghiệp của con bé nên
anh cũng đừng can thiệp gì.

Nhớ hôm người đàn bà ấy thông báo vỡ nợ, số tiền dành dụm cô ta đã

trút hết thảy vào sòng bạc, anh vớ ngay cái cờ lê ném sượt trán cô ấy. Phút
chốc cái cửa hàng xe máy phải sang lại cho người ta, nhà bị xiết từ chiếc ti
vi đến tủ quần áo. Anh đánh cú liều vay tiền đi Liên Xô, hồi đó ai cũng háo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.