MƯỜI BẢY KHOẢNH KHẮC MÙA XUÂN - Trang 110

Himmler cau mày khó chịu. Lúc này, hắn chỉ muốn triệu hồi Wolff về,

để ông ta ở đây và quên hoàn toàn cuộc nói chuyện với ông ta đi, loại bỏ
cuộc nói chuyện đó ra khỏi ký ức của mình.

– Tôi cũng đã phân tích kỹ cả khả năng ấy, – Schellenberg nhắc lại. –

Một là, Karl Wolff có trách nhiệm nói chuyện với Dulles không phải thay
mặt mình, cũng không phải thay mặt ngài, mà là thay mặt thống chế
Kesselring, vì ông ta thuộc quyền Kesselring ở bên Ý. Ông ta là phó tổng
tư lệnh quân đội tại Ý, ông ta không nằm dưới quyền chỉ huy trực tiếp của
ngài...

Himmler liếc nhanh sang phía Schellenberg. “Thông minh thật, – hắn

nghĩ. – Tất cả mọi chuyện đều rõ ràng! Và đều gắn liền với câu chuyện của
mình ở nhà Goering!”

Thống chế Kesselring đã có thời làm trợ lý không quân của Goering.

Tất cả mọi người đều coi ông ta là người của Goering.

– Hay đấy, – Himmler nói. – Ông nghĩ ra điều đó từ trước, hay nó vừa

mới nảy ra trong đầu ông thế?

– Ý nghĩ đó nảy ra trong đầu tôi, khi tôi biết Wolff lên đường, –

Schellenberg trả lời. – Ngài cho phép tôi hút thuốc được không ạ?

– Được, mời ông cứ tự nhiên, – Himmler đáp.

Schellenberg châm thuốc – từ năm một nghìn chín trăm ba mươi sáu,

y chỉ hút thuốc “Camel” chứ không dùng bất cứ loại thuốc lá nào khác. Một
lần, vào năm bốn mươi hai, sau khi Mỹ bắt đầu tham chiến, người ta mới
hỏi y: “Ông lấy đâu ra thuốc lá của kẻ thù thế?”, thì Schellenberg trả lời:
“Quả thực là ai mua thuốc lá Mỹ đều coi như kẻ phản quốc”...

– Tôi đã tính hết mọi khả năng, – y nói tiếp, – thậm chí cả đến khả

năng xấu nhất.

– Nghĩa là gì? – Himmler cảnh giác hỏi. Hắn đã bình tĩnh trở lại. Triển

vọng rất sáng sủa. Làm gì còn khả năng xấu nhất, nếu mọi việc đã xếp đặt
tốt như vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.