MƯỜI BẢY KHOẢNH KHẮC MÙA XUÂN - Trang 191

– Chào chị Keen... Công việc của chúng ta ra sao? Cháu bé thế nào?

– Cảm ơn ông... Bây giờ cháu nó biết khóc rồi, nên tôi cũng yên tâm.

Tôi cứ sợ vết thương của tôi làm cho cháu mất giọng chăng. Các bác sĩ đã
khám cho cháu: hình như mọi chuyện cũng đâu vào đấy thì phải.

– Lạy chúa. Con cái chúng ta thật là bất hạnh... Vừa mới đẻ ra đã gặp

những chuyện đau lòng... Thế giới này đáng sợ quá... Mà này, tôi mang tin
mới đến cho chị đây.

– Tin tốt lành chứ?

– Thời buổi này, mọi tin tức đều chẳng lành, nhưng đối với chị thì tin

này lành nhiều hơn dữ.

– Cảm ơn ông, – Kat nói. – Tôi sẽ không bao giờ quên lòng tốt của

ông.

– Xin chị cho biết chị còn đau đầu nữa hay không?

– Đã đỡ hơn. Ít nhất thì tôi cũng đã khỏi chóng mặt và thoát những

cơn buồn nôn đáng sợ.

– Đó là những triệu chứng của chấn thương sọ não.

– Vâng. Nếu tóc tôi không dày, thì cũng chẳng còn thằng cháu này

nữa. Mái tóc đã đỡ đòn cho tôi.

– Chị có mái tóc đẹp quá... Lần trước đến thăm chị, tôi ngắm mãi cũng

không biết chán... Chị có dùng loại thuốc gội đầu đặc biệt nào không?

– Có. Ông cậu nhà tôi bên Thụy Điển có gửi cho loại bột khơ-na của

Iran và loại thuốc gội đầu rất tốt của Mỹ.

Đêm qua Kat đã hiểu rõ mọi điều. Chị điểm lại trong trí nhớ tất cả

những câu hỏi mà “người đại diện của Công ty bảo hiểm” đặt ra cho chị.
Chị quyết định chìa cái chỗ được bảo vệ tốt nhất ra để đỡ đòn. Giả thuyết
về ông cậu ở Stockholm vững chắc và đáng tin cậy hơn cả. Chị đã nghĩ ra
mấy giả thuyết về chuyện chiếc va-li. Chị biết rằng đó là vấn đề gay go
nhất. Kat cảm thấy nhức buốt hai bên thái dương, khi chị cố nghĩ xem giả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.