MƯỜI BẢY KHOẢNH KHẮC MÙA XUÂN - Trang 196

Gã gọi người hộ lý vào phòng bác sĩ trực và dặn chị ta:

– Nếu cô ta nhờ chị gọi điện đi đâu hoặc nhờ chị chuyển lá thư cho ai,

chị hãy gọi điện ngay lập tức cho tôi, đến cơ quan hay về nhà, lúc nào cũng
được. Bất cứ lúc nào, – gã nhắc lại. – Còn nếu như có ai đến thăm cô ta, thì
chị gọi số này nhé, – gã đưa số điện thoại cho chị, – họ chỉ ở cách chỗ chị
vài chục mét thôi. Chị hãy cố giữ người khách đến thăm ấy bằng mọi cách.
Bằng mọi cách, chị nhớ chưa?

Từ trong phòng làm việc bước ra, Stierlitz nhìn thấy người ta khiêng

chiếc va-li của Erwin đi ngoài hành lang. Dù có hàng ngàn chiếc va-li bên
cạnh, anh vẫn nhận ra nó, vì nó có đựng điện đài.

Stierlitz lơ đãng và chậm rãi đi theo hai gã đàn ông đang khiêng chiếc

va-li. Họ vừa vui vẻ nói chuyện với nhau, vừa đưa chiếc va-li vào phòng
làm việc của thiếu tá dự thẩm Rolf .

Dĩ nhiên, Stierlitz không thể ngờ rằng ở phòng xét nghiệm người ta đã

phát hiện vết tay của Kat chẳng những ở mặt ngoài của chiếc va-li, mà ở cả
thang điều hướng và hai ống nghe ebonite màu đen của điện đài...

Theo hai người kia đến cửa phòng làm việc của viên dự thẩm Rolf ,

Stierlitz thoáng nghĩ: có nên vào phòng viên thiếu tá ngay, hay chờ một lát
đã. Toàn bộ cơ thể anh căng lên, và chưa kịp nghĩ thật kỹ cách xử sự, chỉ
dựa vào cảm tính thì đúng hơn, anh lấy ngón tay trỏ xương xẩu gõ vài tiếng
ngắn vào cửa và bước ngay vào, không đợi Rolf trả lời.

– Anh định đi tản cư đấy à? – Stierlitz vừa cười vừa hỏi. Anh không

chuẩn bị trước câu hỏi ấy, nó tự nảy ra trong óc anh và rõ ràng trong tình
huống này nó là câu nói đúng đắn nhất trong tất cả những câu mà người ta
phải ngẫm nghĩ hàng giờ mới ra.

– Không, đây là một chiếc máy phát.

– A... Anh sưu tầm đồ chơi đấy à? Thế ông chủ của nó đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.