MƯỜI BẢY KHOẢNH KHẮC MÙA XUÂN - Trang 197

– Bà chủ thôi. Theo tôi nghĩ, ông chủ ngỏm mất rồi. Còn bà chủ thì

đang nằm ở buồng cách ly của bệnh viện với một đứa con vừa đẻ.

– Với một đứa con vừa đẻ?

– Vâng. Và mụ ta bị mấy vết thương vào đầu.

– Anh định làm gì với một con mụ ốm đau như vậy? Làm sao có thể

hỏi cung mụ ta trong tình trạng ấy...

– Theo tôi, chính phải hỏi cung mụ ta trong tình trạng ấy mới tốt. Nếu

không, ta còn dằng dai, chờ đợi đến bao giờ. Điều chủ yếu là cái thằng
ngốc ở Vụ tôi đã chìa cho mụ ta xem bức ảnh chụp mấy chiếc va-li, trong
số đó có chiếc này – và hỏi mụ ta có nhận ra đồ dùng của mình hay
không... May thay, mụ ta không thể chạy trốn đi đâu được: còn đứa con của
mụ ở đây nữa, vả chăng cũng chẳng ai được bước vào chỗ khoa nhi... Tôi
không nghĩ rằng mụ ta có thể bỏ con ở đây mà chạy trốn... Mà có quỷ sứ
biết được chúng nó... Tôi đã quyết định đưa mụ ta đến đây trong ngày hôm
nay.

– Khôn ngoan lắm, – Stierlitz tán thành. – Anh đã bố trí canh gác

chưa? Cần phải theo dõi xem mụ ta có thể tiếp xúc với ai...

– Có, chúng tôi đã gài hộ lý của mình vào đó và thay lão gác cổng

bằng người của chúng tôi.

– Nếu vậy thì có nên đưa mụ ta về đây nữa hay không? Khéo lại làm

hỏng toàn bộ trò chơi. Lỡ bỗng nhiên mụ ta tìm cách liên lạc với ai đó thì
sao?

– Chính tôi cũng đang phân vân. Tôi sợ mụ ta chợt hiểu ra. Anh biết

bọn Nga rồi đấy. Phải tóm lấy chúng giữa lúc chúng đang ấm áp và yếu
đuối kia...

– Tại sao anh nghĩ rằng mụ ta là người Nga?

– Vấn đề chính là từ đó mà ra. Mụ ta đã kêu rên bằng tiếng Nga trong

lúc đẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.