Có điều là không nên vội vàng, – hắn nhắc lại với bản thân hắn, – có điều
là không nên vội vàng”.
– Xin cảm ơn ông, – Pleischner nói và đứng dậy. – Món cà-phê này
ngon thật, uống với nước trắng lại càng ngon hơn.
– Ông đã báo tin cho đồng chí ấy biết rằng ông đã đến nơi an toàn
chưa, hay là ông muốn để tôi làm việc đó?
– Ông có thể báo tin cho người ấy qua các đồng chí của mình à?
“Thằng này là một tên cộng sản, – tên nhân viên Gestapo thầm nhận
xét. – Vớ được món bở rồi!”
– Vâng, tôi sẽ làm việc đó qua các đồng chí của tôi. Còn ông, về phía
mình, cũng phải thông báo cho đồng chí ấy biết... Và nên làm gấp...
– Tôi định làm việc đó ngay ngày hôm nay, nhưng không thấy ở chỗ
nào có bán loại tem thư mà tôi cần dán lên bưu ảnh để gửi đi.
– Ngày kia tôi sẽ chuẩn bị cho ông loại tem cần thiết nếu không đâu có
bán. Loại tem ấy vẽ hình gì?
– Chinh phục Mont Blanc... Màu xanh. Nhất thiết phải là màu xanh.
– Được rồi, ông có mang bưu ảnh đấy không?
– Không. Tôi để ở khách sạn.
– Dở quá. Không nên để bất cứ cái gì ở khách sạn. Ông là người nước
ngoài, người ta có thể khám xét đồ đạc của ông. Sao ông lại có thể thiếu
thận trọng đến thế nhỉ?
– Không sao, – Pleischner đáp, – đó là loại bưu ảnh bình thường, tôi
đã mua một chục chiếc như thế ở Berlin. Còn nội dung lời văn thì tôi nhớ
thuộc lòng, cho nên không có gì thiếu sót cả...
Lúc bắt tay Pleischner ở ngoài cửa, gã đàn ông nói:
– Cẩn thận và cẩn thận, đồng chí ạ. Đồng chí nên nhớ rằng sự yên tĩnh
ở đây chỉ là bề ngoài đấy thôi.