MƯỜI BẢY KHOẢNH KHẮC MÙA XUÂN - Trang 249

– Người ấy đã dặn tôi. Tôi biết rồi.

– Để đề phòng bất trắc, ông hãy để địa chỉ lại cho tôi.

– “Virginia”. Khách sạn “Virginia”.

– Ở đấy có bọn Mỹ không?

– Tại sao? – Pleischner hỏi.

– “Virginia” là một từ tiếng Anh... Bọn Mỹ thường dừng chân ở các

khách sạn mang tên gọi của chúng...

– Không có. Theo tôi, ở đấy không có người nước ngoài.

– Chúng tôi sẽ kiểm tra điều đó. Nếu ông trông thấy tôi ở khách sạn

“Virginia”, xin ông chớ lại gần chào hỏi tôi, cứ coi như chúng ta không
quen biết nhau.

– Được rồi.

– Bây giờ thế này nhé... Nếu ông gặp chuyện gì bất thường, ông hãy

gọi điện thoại cho tôi. Ông nhớ được chứ? – Và hắn nhắc đi nhắc lại hai lần
một số có sáu chữ số.

– Được, – Pleischner đáp, – trí nhớ tôi rất tốt. Tiếng La tinh rèn luyện

trí nhớ tốt hơn bất cứ phương pháp nào khác...

Sau khi bước ra khỏi cổng chính của tòa nhà, Pleischner chậm rãi đi

qua đường sang vỉa hè bên kia. Ở phía đối diện với ngôi nhà giáo sư vừa
bước ra, một ông già mặc áo gi-lê lông thú đang đóng cửa sổ cửa hàng bán
thú vật của mình lại. Trong các lồng kính có nhiều loại chim. Pleischner
đứng bên tủ kính hồi lâu để xem chim.

– Ngài có muốn mua gì không ạ? – Ông già hỏi.

– Không, tôi chỉ muốn xem các loại chim của ông thôi.

– Loại đẹp nhất tôi để bên trong cửa hàng cơ, – ông già có vẻ hay

chuyện. – Tất cả các cửa hiệu khác đều trưng ra ngoài tủ kính loại đẹp nhất.
Riêng tôi làm ngược lại, tôi cho rằng chim chóc hoàn toàn không phải là
hàng hóa. Chim là chim chứ. Có nhiều nhà văn đến cửa hàng tôi nghe chim

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.