MƯỜI BẢY KHOẢNH KHẮC MÙA XUÂN - Trang 277

Hắn dùng khóa xiềng chân chị và gọi to:

– Helmut! Barbara!

Không ai trả lời hắn. Hắn mở toang cửa và gọi to:

– Barbara! Helmut!

Hai người kia vội chạy vào phòng vì đã quen với giọng nói của Rolf –

lúc này giọng hắn the thé đầy giận dữ. Rolf có đầy đủ lý do để thét gọi giật
giọng như vậy: Müller giao cho hắn, trong ngày hôm nay, đúng là trong
ngày hôm nay, phải bắt cô nhân viên điện đài Nga khai hết sự thật, để đến
lúc Stierlitz sa lưới thì con bài tẩy đã ở trong tay Müller rồi.

– Mang thằng bé con lại đây, – Rolf ra lệnh.

Helmut đi bế cháu bé đến, còn Rolf thì kéo chiếc bàn con lại sát cửa

sổ. Trên bàn có một chiếc lọ cắm những bông hoa giả. Rồi hắn mở cửa sổ
ra và nói:

– Không phải bỗng dưng vô cớ tôi nhắc cô nhớ đến đợt rét mới đâu.

Chỉ cần đặt thằng con của cô nằm trên chiếc bàn này dăm, ba phút, trần
truồng, không bọc tã lót, thì nó sẽ đi đời nhà ma. Hoặc thế này, hoặc thế
kia. Cô hãy quyết định đi.

– Ông sẽ không làm như thế! – Kat thét lên và giẫy giụa trên ghế. –

Ông không được làm như thế! Hãy giết tôi đi! Giết đi! Giết tôi đi! Ông
không được phép làm như thế!

– Đúng, tôi rất sợ phải làm như thế! – Rolf đáp. – Đúng, tôi cũng là

một con người chứ không phải con vật, và tôi cũng do một người mẹ sinh
ra! Nhưng nhân danh tất cả những bà mẹ của Đế chế, tôi sẽ làm việc đó!
Nhân danh tất cả những đứa trẻ của Đế chế bị chết trong các trận ném bom,
tôi sẽ làm như thế!

Kat ngã từ trên ghế xuống đất, chị nhoài người tới bên đôi ủng của

Rolf và van nài:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.