MƯỜI BẢY KHOẢNH KHẮC MÙA XUÂN - Trang 387

mắt một phút nào, – rồi anh gọi điện thoại cho giám mục Schlag và ra xe đi
gặp ông lần thứ hai.

Giám mục hỏi:

– Sáng nay tôi không dám hỏi chuyện ông về cô em gái và các cháu

của tôi. Bây giờ thì tôi xin phép được biết về họ.

– Ngài có nhớ nét chữ của cô em gái chứ?

– Dĩ nhiên.

Stierlitz chìa cho ông một chiếc phong bì màu xanh. Schlag đọc bức

thư ngắn gọn: “Anh yêu quý, cám ơn sự quan tâm đặc biệt chu đáo đã dành
cho mấy mẹ con em. Hiện nay mấy mẹ con em đang sống ở một vùng núi,
rất xa các cuộc ném bom đáng sợ. Em sống trong một gia đình nông dân,
các cháu giúp chủ nhà chăn bò, mẹ con em được ăn uống đầy đủ và cảm
thấy hết sức an toàn. Cầu Chúa xua tan mọi tai họa đã giáng xuống đầu
anh. Em Anna của anh”.

– Tôi bị tai họa gì vậy? – giám mục hỏi. – Cô ấy muốn nói đến chuyện

nào thế?

– Tôi phải nói với chị ấy rằng, ngài đã bị bắt... Tôi gặp chị ấy không

phải với tư cách Stierlitz, mà như một con chiên của ngài. Địa chỉ của chị
ấy đây – khi nào chiến tranh kết thúc, ngài sẽ tìm thấy họ. Còn đây là mấy
bức ảnh có thể khiến ngài tin tôi hoàn toàn.

Stierlitz chìa cho giám mục mấy bức ảnh cận cảnh. Anh chụp ở trong

núi, nhưng vì trời u ám nên hình ảnh không được rõ lắm. Giám mục ngắm
nghía hồi lâu, sau đó ông nói:

– Dù không có mấy bức ảnh này, tôi cũng vẫn tin ông... Sao ông gầy

hẳn đi thế?

– Có trời biết! Tôi hơi mệt. Thế nào, có tin gì mới không, ngài?

– Có nhiều tin mới, nhưng tôi không tài nào phân tích nổi. Hoặc là tôi

mất niềm tin vào toàn bộ thế giới này, hoặc là phải trở thành một kẻ vô liêm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.