MƯỜI BẢY KHOẢNH KHẮC MÙA XUÂN - Trang 48

– Mấy giờ rồi, cô bé? – Stierlitz hỏi.

– Gần bảy giờ ạ...

Stierlitz mỉm cười: “Cô bé sướng thật... Cô ấy có thể cho phép bản

thân nghĩ rằng bây giờ “khoảng chừng bảy giờ”, “gần bảy giờ”. Những
người hạnh phúc nhất trên trái đất là những người có thể tự do sử dụng thời
gian mà hoàn toàn không sợ gì hậu quả... Nhưng đúng là cô này nói giọng
Berlin pha chút thổ ngữ vùng Mecklenburg”.

Nghe tiếng xe ô tô chạy lại gần nhà, anh gọi:

– Cô bé ơi, ra xem ai đến thế?

Anh đang ngồi trên ghế bành, cạnh lò sưởi trong căn phòng làm việc

nhỏ bé của mình, nghe có tiếng kẹt cửa, cô gái ngó vào và nói:

– Có người bên Sở cảnh sát đến gặp ngài.

Stierlitz đứng dậy, vươn vai kêu răng rắc và đi ra cửa. Một hạ sĩ SS

cầm chiếc lẵng to đang đứng ngoài đó.

– Thưa đại tá, người lái xe của ngài bị ốm, tôi thay anh ta mang suất

ăn lại hầu ngài ạ...

– Cảm ơn, – Stierlitz trả lời, – Anh hãy để vào tủ lạnh. Cô bé sẽ giúp

anh.

Anh không ra tiễn viên hạ sĩ khi hắn quay về. Anh chỉ mở mắt, khi cô

gái bước vào phòng làm việc của anh không một tiếng động, cô dừng chân
bên cửa và hỏi nhỏ:

– Nếu ngài Stierlitz muốn, em có thể ở lại ngủ đêm ở đây.

“Lần đầu tiên cô bé được nhìn thấy từng ấy thức ăn, – anh bỗng hiểu,

– tội nghiệp cho cô bé”.

Anh mở mắt, duỗi người ra và trả lời:

– Không nên... Không cần ngủ lại, nhưng em có thể lấy một nửa số

pho-mát và giò về mà ăn...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.