MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 101

Lúc ấy anh ngẩng nhìn tôi, và tôi biết anh mệt mỏi. Da quanh mắt anh có

vẻ già cỗi và nhão ra.

“Cái thư ấy?” Tôi nói.
Anh lắc đầu, cúi nhìn xuống, thế là tôi chẳng biết được anh có thật viết

bức thư đó hay không. Tôi muốn anh vòng tay ôm tôi. Tôi muốn kể rằng
mỗi sáng thức dậy, tôi lại nổi giận, vì lẽ ra bố phải còn sống. Nguồn cơn chỉ
tại tôi không bao giờ chịu nói là tôi thương ông, ngay cả khi tôi biết ông sắp
chết. Tôi muốn kể rằng cái nhà này làm tôi sợ hãi, nó tăm tối quá sức; rằng
tôi cứ bước chân vào một phòng trống là có cảm giác vấp phải đám người
đang xì xào về mình. Tôi muốn anh bảo tôi rằng không phải tôi đang phát
điên.

“Anh về bây giờ chưa?” Tôi hỏi.
“Anh nhớ em nhiều.”
“Thôi mà.”
“Anh đi đây, Alice.” Anh chạm vào cánh tay tôi, tôi nghe mình khát khao,

như thể dòng điện chạy khắp người. Tôi gắng hết sức đứng yên. “Em gắng
bảo trọng, em nhé?” Anh nói. “Chuyện này sốc quá.”

Tôi ậm ừ trong họng. Tôi lắng nghe tiếng chân anh bước ra cửa sau. Mở

nó ra. Đóng nó lại. Tôi nghe tiếng anh ngập ngừng ngay trước khi bước ra,
rồi anh đi mất.

Bố mình chết rồi. Cái vườn nổi loạn. Không khí ẩm mùi mưa. Tôi gập

chân, thấp người xuống, lưng dựa tường, đến khi chân tôi gập sát lại trước
ngực. Tôi tựa vào căn nhà; tôi để nó ôm lấy mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.