MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 103

Đ

êm qua tôi không hề chợp mắt. Lẽ ra phải ngủ: tôi không thể để mình

xỉu đi rồi phải vào bệnh viện, không thể là hôm nay. Thay cho giấc ngủ, tôi
đi bộ, cái trạng thái nhịp nhàng khiến tôi bình tĩnh lại. Dạo này tôi phải đi
chậm hơn, nhưng dù sao vẫn hiệu nghiệm. Tôi lê bước quanh Hampstead
cho đến khi chân đau nhức. Cứ cách chừng một giờ tôi lại dừng bước, nghỉ
mệt dưới đèn đường, lấy mảnh báo trong túi ra, giơ nó lên vầng sáng mà
đọc: Tang lễ tại nghĩa trang Highgate, sau đó là buổi cầu nguyện lúc 1 giờ
chiều tại nhà thờ Thánh John thuộc giáo hạt Hampstead. Kính từ hoa tang.
Tiền phúng điếu hiến Quỹ Marie Curie Chăm sóc Bệnh nhân Ung thư.

Khi mặt trời ló dạng, sức lực trong tôi như đã mất hút theo màn đêm. Tôi

tìm được một băng ghế để ngồi, nhưng không cho mình nhắm mắt lại. Quá
trễ rồi, đâu ngủ được nữa. Ngồi cả tiếng rồi mà tôi vẫn nghe tay chân mềm
như bún, cứ như chân tay kẻ khác. Thế nên tôi lê bước đến siêu thị trên
đường Heath, đứng ở lối ra, gắng làm cho người ta để ý. Cho xin chút tiền
lẻ, tôi nài. Tôi ghét làm vậy, nhưng tôi cần ăn. Ai nấy đều tảng lờ. Rốt cuộc,
một phụ nữ cầm ba chiếc túi nhựa màu trắng dừng lại, đưa cho tôi một cái
bánh croissant còn nóng. Chị mỉm cười với tôi. Chị khoảng năm mươi tuổi,
kiểu phụ nữ khoẻ khoắn tươi cười, người có thể pha trà, chạm vào tay anh
mà ân cần hỏi han.

“Cảm ơn chị,” tôi nói.
“Anh tính đi đâu à?” Chị hỏi.
“Đi dự đám tang,” tôi trả lời, và nhận thấy gương mặt chị ra chiều thông

cảm.

“Tôi trông được chứ?” Tôi hỏi.
Chị nhìn tôi rồi lục tìm trong túi. “Đây, ăn ít trái cây nhé.” Chị cho tôi một

trái táo. “Tôi làm cho một tổ chức từ thiện hỗ trợ người vô gia cư,” chị nói.
Tôi chưa bao giờ ưa chữ đó. Tôi để chị huyên thuyên một chặp, rồi nhận
danh thiếp của chị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.