MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 104

“Xin thứ lỗi, tôi phải...” Tôi ra dấu vào cái đồng hồ tưởng tượng trên tay,

và chị miễn cưỡng gật đầu.

Tôi chọn một sổ văn phòng của một đại lý bất động sản, bên trong có

những tấm ảnh khổ A4 cùng những mục gạch đầu dòng trong khung nhựa
gọn ghẽ, để gắng vuốt lại tóc. Tôi ăn hết nhẵn trái táo - phần thịt trắng man
mát, cái lõi, cả hạt đen – rồi chùi tay vào quần. Cha tôi từng dạy không chỉ
một lần, rằng ấn tượng đầu tiên là quan trọng nhất. Ấn tượng xấu khó mà
phai được.

• • •

Khi tôi cúi người qua cổng vòm vào sân nhà thờ, tôi nghe được một khúc

nhạc đàn ống. Các cửa nhà thờ đang mở, và một người đàn ông cao lớn, tóc
hoa râm, mặc đồ trắng, đứng chắp tay trước bụng, trò chuyện với một phụ
nữ lưng đã còng do tuổi già.

Bố đến muộn. Bố không kịp... Suýt chút nữa thôi là bố chẳng được gặp

con. Không, bố chắc là mình tới sớm.

Vị mục sư ngẩng lên nhìn khi tôi tiến tới, ông mỉm cười. Xưa, tôi thường

muốn theo đạo để được chấp nhận mà không bị dị nghị, hoặc ít nhất được
người ta vờ chấp nhận. Nhưng tôi đi lướt qua ông, không nói gì. Nội thất
thánh đường không hợp với tường ốp gạch thẻ giản dị bên ngoài. Những
vòm trần màu trắng, diềm dát vàng, vươn cao quá đầu rồi nối vào dãy ban
công hẹp dọc ba bức tường. Những băng ghế sơn màu xanh nhạt hệt màu tên
của con. Có khoảng hai mươi người lác đác khắp nhà thờ. Đa phần là người
già. Vài người ngồi cùng nhau. Bài cầu nguyện buổi sáng. Bố không đến
muộn. Bố chưa mất con. Tôi ngồi phía sau, cầm lấy quyển kinh trên kệ trước
mặt mình. Những trang mềm như khăn giấy, thoảng mùi bụi.

Trước nay tôi không biết hát nên bị lạc điệu, sai lời, loay hoay tìm nốt. Dù

sao, tôi thích cảm giác để tiếng mình thoát khỏi cơ thể mà không phải nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.