MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 118

Bố cứ chờ. Con sẽ tới.
Con không ra cửa.
Khi con bé đi xa về. Con đi xa đâu đó rồi về; vậy chắc con sẽ ở nhà vài

ngày là ít. Khi một người trong nhà chết đi, có nhiều thứ phải dọn dẹp lắm.
Vậy là còn thời gian, tôi tự nhủ. Tôi có thể cắt tóc, tìm bộ quần áo mới. Còn
thời gian. Đám tang không phải là chỗ để nói chuyện, con có đủ thứ phải lo.
Chí ít thì giờ đây bố đã biết con ở đâu.

Tôi chờ đến lúc chắc chắn là nó không lại, rồi đi trở ra, xuống thềm và

chầm chậm bước đi. Tới cuối đường, tôi thấy một cái bao thuốc lá rỗng. Tôi
kéo lớp giấy bạc bên trong ra, vứt cái hộp bìa cứng vào thùng rác. Tôi từng
gặp một người chuyên sưu tầm dây điện, thứ đó nếu mà để tâm đi tìm thì sẽ
thu được nhiều tới mức kinh ngạc, anh ta xoắn chúng lại thành tên người,
thành bươm bướm, thành bất cứ hình thù gì nghĩ ra được. Gã ấy còn có tài
nữa là xếp hoa bằng giấy bạc trong bao thuốc lá. Xếp cái hoa đó phải cực kỳ
tỉ mẩn: xé những hình vuông nhỏ tí, rồi xếp thành cánh hoa. Nó chính xác.
Đẹp đẽ. Khiến mình chuyên chú. Gã dạy tôi xếp, và giờ tôi đang ngồi xếp
hoa trên băng ghế trong khoảng giữa hai con đường, có rào bằng cọc chắn
để xe hơi khỏi chạy vào. Giữa băng ghế có tay vịn, để những kẻ như tôi
không nằm xuống được. Tôi xếp dọc những mảnh giấy bạc rồi gập chúng lại
để gió không thổi bay mất. Mình sẽ xếp hoa cho con bé, tôi tự nhủ. Rồi thì
về nhà tạm trú, ăn chút gì đó, tắm rửa sạch sẽ, lập ra một kế hoạch.

Tôi leo thềm trở lại cái cửa màu đỏ. Căn phòng vẫn đông người, nhưng

không thấy con. Tôi đặt đoá hoa lên gờ tường thấp bên trái bậc thềm, rồi
quay lưng bước đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.