MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 117

một hàng tang thương cạnh bờ rào. Bố ngắt hoa rắc lên, làm những tấm bia
bằng que xiên mứt cùng bìa giấy cứng. Bố ca một bài u buồn phù hợp với
không khí ấy, lúc bố chôn chúng.

Ngõ Cannon. Phố Squire’s Mount. Đường Holford. Toà nhà Cannon

Place. Màu lam sẫm, vàng kim. Xanh ô-liu, đen. Đỏ tía, nâu hạt dẻ. Trở lại
lam sẫm, xanh hoàng gia.

Số nhà 33.
Cửa hai lớp - màu đỏ đậm.
Hai tấm kính răn, thường xuân xoắn xít bên mép.
Chuông cửa, bằng đồng, nằm ở khung cửa bên trái.
Những bậc thềm màu xám cũ, lốm đốm vết đen.
Một cây nguyệt quế che hết nửa cửa sổ, nhưng tôi vẫn thấy được mép rèm

màu đỏ và bóng người đi lại bên trong. Một bàn tay cầm ly rượu vang. Phần
sau một cái đầu hói.

Tôi đã tìm kiếm căn nhà này suốt gần ba mươi năm trời ròng rã. Cô ấy

dọn đi. Ông chồng đã ép cô - hẳn nhiên là vậy. Người phụ nữ tôi gặp ở căn
hộ của Marina không biết người ấy đi đâu. Cả khi tôi doạ dẫm - tôi có cân
nhắc hậu quả, lúc ấy đã cùng đường - tôi nghĩ khi ấy cô ta cũng không biết
thật.

Tôi đứng phía đường đối diện, tưởng tượng mình nhấn chuông cửa làm

vang lên một tiếng cụt lủn, như tiếng một gã gào lên trên phố.

Tôi đã đi đến tận đây rồi.
Tôi băng qua đường, chầm chậm bước lên bậc thềm dẫn tới cửa.
Con đang đứng xa kia cạnh tường, tay phải cầm ly rượu vang đỏ, nói

chuyện với gã người thấp đậm - anh rể của nó. Trán nó nhăn lại; tay trái xát
vào hàm. Tôi cũng làm thế, luôn luôn như thế, những lúc tự ngăn mình
khóc. Nó bắt gặp ánh mắt tôi, chắc chắn là vậy, rồi nó đi ngang phòng, về
phía cửa. Về phía tôi. Tôi gắng vuốt lại tóc cho thẳng. Tôi liếm môi để
chuẩn bị nói. Quả tim tôi căng lên áp vào xương sườn. Tôi chờ đợi.

Con không ra cửa. Con đã thấy bố, chắc chắn là vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.