MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 122

Hampstead. Nó nhỏ xíu, nhưng cũng đẹp, và là của chị. Tôi sẽ nhẩn nha trên
cái trường kỷ, ủn chăn lông về một bên, uống cà phê như bợm, chàng ràng
khắp lối. Mỗi tối chị sẽ nấu đồ ăn cho tôi và lúc nào cũng trông lo lắng. Tên
Toby sẽ vờ không phiền vì sự quấy quả của tôi, rồi tôi lại phải tìm việc gì đó
làm tạm, hoặc mua một vé máy bay. Khi tôi nói với chị Cee rằng bố mới
chết mà đã lo bán nhà bán cửa thì hơi bất kính, chị tức đỏ mặt, bảo tôi không
biết điều, rằng hay là tôi dọn qua nhà chị mà ở trong khi chị dọn dẹp mọi thứ
- thế khác gì tự giết mình. Rồi chị sẽ vênh váo ta đây làm lụng chăm sóc
những ba đứa con, ám chỉ tôi là kẻ vô công rồi nghề. Bởi vậy tôi nhượng bộ,
bảo rằng để tôi lo vụ đó. Tôi sẽ đưa người môi giới đi xem nhà, tôi sẽ lọc lại
hình hiếc, tranh ảnh và làm tất thảy những thứ quỷ quái khác để bán căn nhà.
Chị bĩu môi, bảo rằng vậy mới phải, có lẽ chị em mình nên chờ vài tuần, rồi
tôi hầm hầm lao đi gọi điện thoại ngay cho ba đại lý bất động sản trong danh
bạ điện thoại. Họ đều đề nghị tới xem trong tuần này.

“Tôi tên Michael,” người môi giới nói, chuyển mọi thứ qua tay trái để

chìa tay phải ra bắt. “Chắc cô là Alice. Vui được gặp cô. Nhà đẹp quá.” Gã
thụt lùi và nhìn lên. “Lúc này không phải thời điểm tốt nhất để bán nhà,
nhưng vị trí này thì tuyệt.” Đôi mắt gã đáo qua đáo lại trong khi nói. Răng gì
mà đều tăm tắp. Tôi tự hỏi, có phải gã là loại người thô lỗ nốc cô-ca ừng ực;
hay có bố mẹ khe khắt, hay bị doạ đuổi việc vì nhân công thừa hay không.
Tôi muốn xem cái lá trên tường, nhưng lại bắt tay và mời gã vào nhà.

“À vâng, chúng ta xem một lượt chứ nhỉ?”
Gã giơ chân gạt chồng thư trên tấm thảm cửa vào một góc. Mớ thư này

được gửi cho ông M. Tanner. Tôi không rớ vào chúng được. Tôi nhìn lên
bên ngoài cửa trước. Bầu trời đầy mây trắng xoá. Một cơn gió luồn vào khe
cửa khiến tôi rùng mình.

Tôi theo Michael đi khắp nhà. Gã sờ mấy bức tường, hít hít chỗ cửa sổ,

nhòm ngó đèn đóm và ổ cắm điện. Gã mở vòi sen, giật nước toa-lét, giẫm
giẫm chân lên mấy tấm ván sàn. Gã ghi ghi chép chép bằng cây viết bi xanh
dương, nét chữ nhỏ rí khó coi. Tôi tưởng tượng cảnh bố nhìn chúng tôi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.