MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 13

B

ố bị ung thư tụy tạng. Chị Cee kể với tôi qua đường truyền điện thoại bị

nhiễu trong lúc tôi đứng bên quầy tiếp tân một nhà nghỉ tận Ulan Bator, chị
thì đứng trong sảnh nhà bố. Cho đến giờ tôi vẫn không biết tuỵ tạng là cái
gì, dù tôi sẽ chẳng bao giờ thừa nhận điều đó với chị Cee.

Chị Cee nghĩ tôi là một kẻ vô vọng. Chị bảo là tôi đang phung phí tài

năng, đùng một cái bay đến bên kia bán cầu. Chị còn nói thời gian sẽ bắt kịp
tôi – ý là tôi lẽ ra phải mau chóng có con trước khi buồng trứng khô kiệt.
“Em xử trí với Kal vậy là đúng, nhưng em cần nghĩ về chuyện ổn định cuộc
sống.” Bụi lắng xuống, trầm tích cũng lắng xuống, nhưng tôi thì không. Tôi
hỏi, mà anh Kal thì có gì không tốt. Chị chỉ thở dài như thường lệ, theo cái
kiểu làm tôi thấy mình như mới lên năm.

Tôi dụi điếu thuốc rồi bấm chuông cửa. Chị Tilly ra mở, tôi thấy cảm

kích. Chị đang mặc quần jean bó, áo thun màu cam rộng thùng thình. Mặt
chị trông mệt mỏi và xanh xao. Đằng sau chị là sàn sảnh trải dài với những ô
trắng đen bàn cờ, tôi lại nhớ hồi hai chị em vẽ khung chơi lò cò, bật cười khi
áp lòng bàn chân lên nền gạch lạnh.

“Alice à,” chị Tilly mở rộng vòng tay. Chị mềm như kẹo dẻo. Tôi tựa trán

vào ngực chị một lát, và nghe mùi nước hoa thoang thoảng mùa hè. Chị Cee
đang xuống cầu thang. Giày lười màu trắng gọn ghẽ, quần lanh đen, áo cộc
tay màu ngọc lam. Tóc chị có vẻ mới cắt ngắn, ánh màu thuốc nhuộm đo đỏ.
Mắt chị màu nâu thẳm như đất vườn giống bố. Tôi nghe nói mắt mình giống
mẹ.

Tôi sẽ không khóc. Tôi rời chị Tilly. Chị Cee đứng cầm một cái ly không,

da chị ửng đỏ dưới lớp trang điểm.

“Sao em không gọi trước,” chị bảo. “Để chị rước em, sẵn xe đây mà, chứ

ngồi taxi ù cả tai thì tội quá.”

“Được mà chị,” tôi nói. Chúng tôi đứng đó bối rối trong im lặng. Tôi liếc

nhìn về phía cầu thang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.