MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 136

không muốn chuyện thành ra như vậy, lẽ ra bố là lối thoát chứ không phải
ngõ cụt. Khi bố bảo mình giúp được chứ, cô lắc đầu cười mỉm mà như mếu
vì buồn quá. Lúc đó cô ấy ngày càng bế tắc, vì bố, vì con: giờ bố mới
nghiệm ra điều này.

“Anh còn trẻ, Daniel à. Chưa tới ba mươi nữa.” Theo cô thì nhiều đàn ông

rất muốn chuyện tình lén lút kết thúc kiểu đó.

Anh thì không, anh thì không, hai ta giải quyết được mà, bố nói đi nói lại.
“Làm gì còn có ‘hai ta’ nào nữa,” cô bảo.
Bố chỉ có thể giải thích duy nhất điều này với con, cô ấy biến thành một

người hoàn toàn khác. Giống như cô ấy bị một tầng màu mới, cứng ngắc bọc
thít lấy mà bố vô phương đối phó.

Nhưng bố yêu con.
Nhưng bố muốn làm một người...
Nhưng bố yêu con.
Cô ngồi đối diện tôi mà đôi mắt như hoá đá, trong một quán ăn mà chúng

tôi chưa từng đến. Mặt bàn tròn bằng mi-ca màu be, viền kim loại mỏng.
Chân bàn bị hư, hoặc sàn không phẳng, bởi mỗi lần chúng tôi nâng lên hay
đặt cốc xuống, hay chạm chân vào bàn, cả cái bàn bị lắc mạnh, làm đổ trà ra
đĩa lót, ly tách loảng xoảng. Tôi xếp khăn ăn, nhét vào dưới một chân bàn
xem thế nào. Vẫn vậy. Tôi nhìn quanh tìm thêm gì khác để xếp tiếp thì bàn
tay cô đặt lên tay tôi.

“Thôi kệ nó, Daniel. Không sao đâu.”
Những ngón tay búp măng của cô tuyệt đẹp, móng tay sơn cùng màu đôi

môi cô, cùng màu với tên cô. Tôi cầm lấy tay cô. Cô gắng rụt ra, nhưng tôi
không cho. Tôi thấy đôi má cô thoáng đỏ bừng, nghe lòng mình khấp khởi
đôi phần.

“Buông tôi ra,” cô kêu lên.
“Tôi yêu em.”
“Tôi nói với anh rồi, Daniel, tôi đã cố sức giải thích cho anh hiểu, rằng tôi

không được lựa chọn.” Cô ngó trân vào vai tôi khi nói. Cô còn chẳng thèm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.