MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 135

Tôi còn phải viết xong một từ nữa mới sẵn sàng gặp con gái, nó cũng sẽ

sẵn sàng gặp tôi. Tôi định quay lại quán Thiên Sứ, tìm Anton. Anh ấy sẽ
hiểu. Và nếu anh không giúp được, tôi sẽ tìm người khác. Cần cắt tóc, cạo
râu. Tôi nhớ những khi bố mình chuẩn bị đi làm, cách ông đứng trước
gương lớn, vuốt tay áo khoác xuống; nhích chân qua lại để xem nếp quần
thẳng thớm chưa; liếm ngón trỏ rồi vuốt chân mày; ngẩng đầu lên nhòm xem
hai lỗ mũi sạch chưa. Nếu ông bắt gặp tôi đang nhìn, ông cười cười, vỗ nhẹ
đầu tôi. Con trai, đừng bao giờ quên rằng con phải tạo ấn tượng tốt với đời.
Ông sẽ dặn dò như vậy.

Thi thoảng tôi nghĩ chuyện khó giải quyết nhất là mẹ tôi không chịu đổi

thái độ về bố.

Tôi tố, ông ấy nói láo.
Bà bao biện, bố con bị hù doạ mới nên nỗi.
Ông gây chuyện bung bét.
Lúc nào bố con cũng muốn làm điều phải, đâu cần nặng lời vậy.
Ổng chỉ biết thây kệ mọi sự mà đi chết.
Bố con quẫn bách quá mà, ông kể mẹ hay thì đâu đến nỗi. Ước gì bố con

không tự tử.

Nghĩ như vậy thì ích lợi chi đâu?
Rốt cuộc tôi chịu hết nổi: căn hộ thuê chật chội, nhếch nhác, thảm te tua,

mấy cái máy sưởi tiết kiệm xấu xí, gương mặt, đôi mắt bình thản cùng đôi
môi hoà dịu, sẵn sàng nhoẻn cười của mẹ. Tôi ghét sự chấp nhận của bà. Tôi
ghét xúc xích và đậu hộp rẻ tiền, ghét những cái chăn mỏng tang xếp chồng
trên hai cái giường, hũ đựng xu trên kệ lò sưởi. Tôi vẫn ghé thăm bà, nhưng
thời gian giãn cách giữa những lần thăm cứ dài ra; tôi phải công nhận như
vậy. Bà sống ở đó nhiều năm ròng, trước khi mắt bà yếu đến độ phải vào nhà
dưỡng lão mà ở. Bà tự mình lo liệu tất thảy. Tôi đã chẳng hiếu thuận gì cho
cam.

Bố ao ước mình đã có cơ hội làm một ông bố đường hoàng, nhưng mẹ của

con bảo rằng phải vì con, vì cô ấy, vì chính bố nữa mà đành chịu. Cô ấy nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.