MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 178

Anh Kal đưa tôi lọ muối, và tôi rắc lên lụa, xát cho thấm vào. Tôi dằn khăn
ăn lên môi, cố sức kềm chế để khỏi khóc oà.

“Mang đến tiệm giặt khô, họ sẽ giúp em.”
“Bộ này của mẹ em đó.” Giọng tôi lẩy bẩy.
“Alice à.” Anh nắm tay tôi, và tôi để yên.
“Anh nhớ em lắm, Alice.” Tôi nhìn bàn tay hai đứa nắm nhau trên bàn.

Da anh mát, khô, và quen thuộc.

“Anh biết là hai đứa mình nói lời chia tay rồi. Anh biết em khổ tâm nhiều.

Anh hiểu lời em bày tỏ.”

“Anh nói thật lòng.”
“Em biết.”
Tôi chờ anh nói rằng anh đã đổi ý, nhưng anh không nói. “Anh đang quen

ai phải không?”

Anh buông tay tôi ra, ngả người tựa ghế. Anh cầm nĩa lên xoay xoay.

“Không hẳn,” anh đáp.

Tôi bật cười, thế là anh nhìn tôi như thể tôi xúc phạm anh.
“Còn em thì sao?” Anh hỏi.
Tôi ngủ với một người đàn ông ở Irkutsk trong căn phòng khách sạn có

kính gắn một bên tường, tấm trải giường nhung xám. Xong rồi, tôi châm
điếu thuốc. Anh ta bảo mình bị suyễn, vả lại người ta cấm hút trong phòng
đó. Thế nên tôi quấn chăn, ra đứng ngoài cái ban công nhỏ xíu mà hút. Căn
phòng trông ra một con đường buồn tẻ, xe cộ chen chúc. Âm thanh nơi ấy
làm tôi nhớ London.

Món spaghetti của tôi ra tới. Mấy con nghêu tí hon quắt lại trong vỏ.
“Công việc anh thế nào?” Tôi hỏi.
Anh gật đầu. “Tốt.” Anh cắt một miếng pizza, đưa lên miệng, pho-mát

trắng căng ra thành đường mỏng. “Tuyệt. Anh vẫn làm ở bệnh viện St.
Thomas, gần đây có đăng được vài bài nghiên cứu.”

Tôi luôn tò mò anh trông thế nào ở chỗ làm. Tôi hình dung anh quyết

đoán và chính xác hơn so với khi ở nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.