MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 200

L

ần này, bố đi theo con. Bước chân con sải dài, bố không theo kịp. Đôi

vai con căng lên trong chiếc áo thun, đôi dép xỏ ngón lạch bạch trên đường.
Con đã không hiểu. Khi con đi, bố thấy hình ảnh của chính mình – rõ mồn
một – đứng trên Cầu Albert lúc nửa đêm, mọi thứ bừng sáng như khu hội
chợ, còn bố thì chờ rơi xuống. Nhưng giờ chúng ta đang ở đây, bước đi cùng
nhau.

Bố biết một người từng đi trên một sợi dây căng trên cao. Đứng nhìn anh

ta mà căng thẳng – một cơn gió nhẹ hay chút sơ sẩy cũng đủ đẩy anh ta rơi
xuống, buộc anh ta nhớ ra mình chỉ là con người. Bố bước một bước, rồi
bước kế tiếp, rồi bước kế tiếp. Bố hình dung một đường thẳng mảnh, màu
đỏ, nối con với bố, xa ra phía trước và về phía sau tới tận nhà của con – nhà
của ông ấy – và nối tới tất cả những tháng năm ta đã mất.

Khi chúng ta tới lối đi rải sỏi dẫn vào hình thù trắng toát của Kenwood

House, con rút gói thuốc từ trong túi và dừng lại đưa bố một điếu. Bố gắng
sức giữ tay bớt run.

“Cháu đoán là chú làm chung với bố,” con nói. Hơi thuốc làm tôi dễ chịu,

tôi nhả khói thành vòng tròn.

Con chú ý nhìn.
“Thời trai trẻ hoang phí,” bố đáp, con bật cười. “Không, họ chưa từng để

chú làm bác sĩ,” bố nói.

“Làm bệnh nhân thì được chứ ạ?”
Bố không dám nhìn con. Bố ngó ngang bãi cỏ về cái hồ với công trình bé

tí lãng phí tiền xây. Cố lên, ông già.

Điện thoại trong túi con lại kêu chiêm chiếp. Con chờ nó im, rồi rút ra

bấm bấm gì đó. “Gã ấy sẽ bực lắm đây,” con nói. “Ta đi nào.” Con lại bước
đi và bố nối gót.

“Lúc nhỏ tôi hay trốn nhà đi,” con nói. Bố gần như không nghe được. “Đi

tận xuống đường Finchley hồi sáu tuổi.” Bố hình dung ra con, một con bé tí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.