MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 202

thảo nữa, đưa lên mũi. Một nửa trong tôi ao ước rằng cô ấy đang đứng trong
kia, gọi trà Earl Grey và bánh cà-rốt, bởi như vậy thì tôi có thể hành xử khác
đi, tôi có thể tìm được lời hay ý đẹp, để được là bố của con gái tôi.

Con bước lại dãy bàn, ngẩng cao đầu lướt tìm, tay cầm chắc cái khay như

sợ nó nhảy mất. Bố ngăn mình đứng lên, ngăn mình tỏ ra vồ vập hay nhẹ
nhõm quá. Bố chỉ giơ tay lên để con lại bàn.

“Tôi gọi điểm tâm kiểu Anh, mong là ông dùng được. Còn có chuối và

bánh hồ đào,” con nói.

Thứ lỗi cho bố.
“Lần nào cả nhà tới đây, bố tôi cũng uống trà Earl Grey,” con nói tiếp.

“Tôi chưa bao giờ thích thứ đó.” Chắc người ấy cũng từng đến đây với ông
ta. Thôi đừng nghĩ tới làm gì.

“Tôi có lấy ít đường, vì không biết ông muốn dùng bao nhiêu.” Con đẩy

một mớ gói đường sang cho bố. Một gói lọt khe mặt bàn rớt xuống. Con cúi
người nhặt nó lên. Sau đó, bố đưa bàn tay về phía con. Hai ta đều nhìn nó.
Bàn tay của một người già. Bàn tay của một kẻ không nhà. Không phải loại
bàn tay mà người ta muốn có trên người bố mình.

“Tôi khuấy trà nhé?” Con mở nắp bình đang nóng, lấy muỗng chọc chọc

vào túi trà căng phồng. Hơi nóng toả ra quấn vào con. “Bố con tôi từng cãi
nhau một trận,” con nói.

Tôi rụt tay lại, để trên đùi, nghe như tay ai khác.
“Cũng không to tát gì, kiểu như... Tôi không biết nữa. Từ đó bố con

không hoà thuận được nữa.” Con rót trà. Bố tưởng tượng ra cảnh triền đồi
xanh mướt ở Ấn Độ, nơi một phụ nữ khom lưng hái lá trà.

“Tôi nói linh tinh rồi.” Con lắc đầu. “Ông dùng bánh đi.” Con lấy một đĩa

bánh trong khay đẩy sang bố. Bố xé một gói đường rồi trút vào cốc trà của
mình. Con đang quan sát bố. Bố bỏ gói nữa, rồi thêm vào thật nhiều sữa tới
gần tràn cốc.

“Ông ấy chết rồi. Nhưng điều này thì ông biết rồi,” con nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.