MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 203

Tôi khuấy trà chậm rãi theo hình tròn, trà liếm lên thành cốc rồi chảy

xuống đĩa lót.

“Vậy ông quen với bố, hay mẹ tôi?” Con hỏi.
Tôi nâng cốc chạm môi. Đã thêm nhiều sữa vậy mà còn nóng quá, chưa

uống được.

“Có một phụ nữ dự tang biết mẹ tôi. Tôi không nhớ được tên bà.” Con

nhíu mày. “Nhưng tôi chắc bà có nói...”

“Mẹ của cháu.” Bố buột miệng không kịp nghĩ. “Tôi quen mẹ cháu.”

Marina. Cô ấy có kể với con không? Con đang nhìn bố. Con có biết hay
chưa? Con đang chờ bố nói tiếp.

“Quen hồi lâu lắm rồi,” tôi nói. “Trước khi bà gặp bố tôi?”
Tôi bẻ một miếng bánh. Tôi nghe tiếng mình nhai. Vụn bánh kẹt vào kẽ

răng, thế là tôi đảo lưỡi moi ra.

“Tôi chẳng nhớ gì mấy về bà, lúc bà chết tôi mới bốn tuổi,” con nói.
Chết vì tông xe. Bố tưởng tượng nhiều lần lắm rồi. Con nhìn xa xăm, đĩa

bánh vẫn còn nguyên.

“Tôi rất tiếc, chuyện buồn quá,” tôi nói. Tôi đang cố sức giữ giọng điềm

tĩnh.

“Ông có dự tang bà không?”
Tôi nuốt khan, rồi lắc đầu. “Lúc đó tôi... tôi đang ở nước ngoài.” Lại nối

dối à Daniel, không thấy nói dối hại đời thế nào ư.

“Tôi có nghe về vụ tông xe,” bố thốt, không phải để làm con buồn mà cốt

để biết thêm chút ít.

“Lẽ ra bà đi đón tôi,” con nói. “Tôi hãy còn quá nhỏ nên không hiểu

chuyện, nhưng tôi biết bà đi ngược hướng. Người phụ nữ dự tang mới rồi –
tôi không nhớ được tên bà – tin là mẹ tôi chợt nổi hứng rồi chạy đi đường
khác.” Tôi cẩn thận nâng cốc trà, hớp một ngụm nhỏ.

“Tôi vẫn luôn nghĩ một điều. Nếu bà không đi rước tôi thì đâu phải lái xe.

Chắc người ta cũng nghĩ vậy, đúng không?”

“Không đâu, cháu đừng nghĩ như vậy,” tôi lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.