MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 208

từng cánh một, tới khi chỉ còn trơ đài và nhị hoa. Rồi bố với lấy cốc của con,
nắm chặt giữa hai bàn tay.

• • •

“Mẹ muốn có cháu ẵm bồng, con à,” mẹ tôi bảo tôi. Lúc ấy là hai năm

trước khi bà chết. Trước đó bà cũng có nói, nhưng tôi chỉ nhớ lần đó. Hai mẹ
con ngồi trong phòng khách, một căng phòng ngột ngạt những ghế bọc nệm
nhung, đồ đạc phủ khăn ren. Chiếm trọn tâm trí tôi là hôm gặp nhau ở quán
ăn, và hai chữ “có thai” lơ lửng giữa hai chúng tôi.

“Con xin lỗi vì để mẹ thất vọng,” tôi đáp.
“Ôi chào, thất vọng gì. Ý mẹ là có con thì tốt, rồi hai đứa sẽ ổn định với

nhau.”

Tôi chú mục nhìn giấy dán tường có hoa văn những chiếc lá quằn quại

vươn lên từ tấm thảm dày màu xanh lục.

“Mẹ luôn mong con quen được ai đó. Bố con cũng vậy. Bố mẹ thích cả

gia đình tụ lại ăn uống mỗi chủ nhật, mỗi Giáng Sinh,” mẹ nói. Lúc này, mắt
bà đã gần loà hẳn. Tròng trắng vàng đi, mà lúc nào lệ cũng chực trào ra từ
khoé mắt.

Tôi thấy như mình bị đóng băng, sợ rằng mình sẽ không bao giờ đứng dậy

được nữa, rằng tôi sẽ sống mòn mỏi như bà tới cuối đời trong một căn phòng
nhạt nhoà, xấu xí, ngồi sau cửa sổ ngắm đời buồn trôi. Tôi nhớ lại hồi nhiều
năm trước, nàng ngồi đối diện với tôi, trong bụng là con – một mầm sống
nhỏ bé khiến mọi thứ vừa chớm nở đã lụi tàn.

“Con phải đi đây,” tôi nói.
“Con ngồi còn chưa ấm chỗ mà,” mẹ đáp.
“Con thấy không khoẻ.”
“Mẹ làm con buồn rồi.”
“Không, con đâu có buồn gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.