MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 224

Bố có thể quay lại nhà con. Có thể con vẫn còn đó. Nhưng để làm chi?

Gặp thì ích lợi gì cho con đâu?

Ôi kết cuộc sao mà chóng vánh. Tôi bước qua lại, nghiền nát mớ màu

dưới đế giày, tìm quanh xem còn không, nhưng hết rồi. Những đoạn dây
buộc còn sót trên cành trông như giá thòng lòng bị đứt, đầu tưa ra yếu ớt.
Vẫn chưa đủ.

Khi tôi hiểu ra mình sắp làm gì, tôi sụp quỳ xuống. Một tiếng kêu – đột

ngột và hoang dại – thoát ra từ đôi môi.

Tôi mang bức hình của cô ấy kể từ buổi chiều gặp gỡ trong quán ấy, khi

cô chạm đầu ngón tay lên gò má tôi mà như một con dao sắc bén cứa vào,
mãi sau này mới thấm đau. Tôi cẩn thận gìn giữ mảnh giấy này nguyên vẹn,
nét mực vẫn viền quanh gương mặt cô. Tôi đưa tay lên túi áo khoác.

Đừng.
Tim tôi đập dồn trong lồng ngực. Thôi chẳng còn chi nữa. Kỷ vật này còn

ích chi nữa. Tôi lấy bức hình ra khỏi túi, gỡ lớp nhựa bọc bên ngoài.

Đừng.
Cô đang ngẩng nhìn tôi, mỉm cười như thể cô tỏ tường điều gì mà tôi

không biết. Thôi chẳng còn chi nữa. Kỷ vật này còn ích chi nữa.

Tờ giấy mềm oặt đi vì thời gian. Nó không phản kháng nổi khi tôi cầm

mép trên, xé một đường cắt đôi gương mặt mẹ của con gái mình. Nếu nó
phản kháng đôi chút, có lẽ tôi đã dừng lại được. Nhưng khi tôi đã cầm hai tờ
giấy xé đôi trong tay, có gì đó bật lên trong lòng, khiến tôi xé mãi, xé mãi
đến khi không còn nhận ra cô được nữa, đến khi tôi bị bủa vây bởi những
mẩu bé xíu màu trắng như hoa giấy. Thế là tôi khóc những tràng thảm thiết,
nức nở, nghẹn ngào như đứa trẻ – thứ âm thanh mà tôi không muốn ai nghe
thấy.

Nỗi niềm này quá sức chịu đựng trái tim tôi. Đâu chỉ vì bức hình, đâu chỉ

vì những sắc màu kia, mà là tất cả. Tôi chới với tìm chai thuốc, nhưng nó
không còn nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.