MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 242

“Mình để táo trong đó...” Con chỉ cái hốc. “Tôi lấy sau cũng được. Để tôi

mua ly cà phê đãi ông.”

• • •

Bố đứng bên ngoài trong khi con cất táo. Khi trở ra, con đeo chuỗi ngọc

trai nhựa trên cổ. Những mẩu bìa giấy, nhựa, hạt dẻ và lụa lòng thòng bên
dưới như một thứ đồ trang sức kỳ lạ.

Là chữ Father.
Con mua cà phê đựng trong ly giấy chỗ quán ăn đường Swains – bố kể là

mình không thích mấy thứ cà phê nhiều bọt, cầu kỳ đó, và con cười vui vẻ.
Hai bố con thả bước về khu Heath, lên đến tận Đồi Nghị Viện, ngồi trên
băng ghế trông về thành phố.

“Cháu trai của tôi nghĩ ông là pháp sư,” con nói rồi cười ngất.
“Cháu trai à?”
“Tôi có ba cháu trai. Tôi cưng đứa út nhất, mặc dù chị Cee bảo không

được phép thiên vị đứa nào.” Con xoa xoa một vết lấm trên quần jean. “Nó
tên Max.”

“Vậy là cháu kể chuyện tôi với nó à?” Bố nói mà giọng khấp khởi vui

mừng.

“Không hẳn vậy, nó thấy được cái...” Con nói, bàn tay chạm vào chuỗi

ngọc trai trên cổ. Một con hải âu lượn trước mắt chúng tôi, kêu lên. “Tiếng
bọn hải âu sao lúc nào cũng buồn như khóc thương ai vậy.”

Bố nhớ lúc mẹ con ở bãi biển Brighton, bộ đầm ướt tới thắt lưng.
“Có khi nó khóc thương biển cả. Không hiểu sao nó lại bay vào London

trong khi nó có thể vui vẻ trên mặt sóng ngoài kia.”

“Đôi lúc tôi thấy London cũng như biển.”
Con không đáp, dõi mắt ra chân trời bên trên thành phố. “Có khác là nó

luôn biến đổi theo tâm trạng.” Tôi nói, tự thấy mình sao ngớ ngẩn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.