MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 241

“Tôi biết chỗ kia có cây táo,” bố nói.
Con nhướn mày rồi mỉm cười. Nhưng khi bố con mình tới đó, táo hãy còn

nhỏ, lại cao quá tầm. Bố nhìn con vươn tay thật cao mà không tới. Con thấy
ánh nhìn của bố và nhăn nhó.

“Ông đỡ tôi lên nổi không? Đỡ trên vai đó?” Con hỏi, rồi lắc đầu. “Xin

lỗi, chẳng biết tôi nghĩ gì nữa.”

“Được chứ, được chứ.” Bố xoay lưng lại, khom người xuống.
“Ông chắc chứ?”
“Cứ lên đi.”
Bố nghe chân con đặt lên vai. Bố bắt đầu đứng dậy, con túm lấy đầu bố

giữ thăng bằng.

“Ông chắc chịu nổi không...” Con lo lắng thốt lần nữa, nhưng bố đã đứng

thẳng lên rồi. Bố chưa từng thấy mình mạnh mẽ, cao lớn, và hạnh phúc
nhường này sau bao năm trời đằng đẵng. Bố muốn thét lên cho thoả: nhìn
này, tôi đang chơi đùa cùng con gái tôi. Bố bước lại gần cây táo, nghe con
rướn người lên, chân con chịu trên đôi tay bố.

“Một trái,” con kêu lên. “Trái nữa.” Bố cảm thấy cái giật nảy mỗi lần con

rứt táo khỏi cành. “Tôi hết tay rồi,” con nói, rồi thả một, hai, ba, bốn trái táo
xuống đất. Táo hãy còn chưa chín. “Được rồi, được rồi, xuống nào.” Bố
khuỵu chân, phớt lờ cơn đau nhói dọc xương sống, thế là con nhảy xuống
phía trước, chạy vài bước, cười vang. “Mình đủ táo làm một cái bánh rồi,”
con nói, giơ ba trái táo lên, chỉ trái còn lại nằm dưới đất. Bố hình dung ra
cảnh bố con mình ngồi với nhau, trên bàn là bánh táo và hai ly sữa trứng.

Mấy trái táo có màu xanh lục sắc và chua. Hai bố con ăn táo, vừa nhăn

mặt vừa chép môi.

“Tiếc quá, táo này dùng để nấu ăn, mà còn chua quá, chưa chín.”
“Ăn vào tỉnh người ấy chứ,” con nhoẻn cười.
“Hay là cháu lấy hai trái về.” Con gật đầu, rồi gom táo vào tay. Bố không

muốn con đi. Bố không có ý nói vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.