MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 41

Tôi hình dung cảnh bố mình đứng bên cửa sổ căn phòng ông dùng làm

phòng làm việc khi xưa, cứ như ông là một nhà quý tộc có hẳn một cái thư
viện, tiếc là cái cửa sổ bằng nhựa PVC rẻ tiền làm lộ tẩy là không phải thế.
Ông nói, “Tao đúng là bó tay với mày đấy, Daniel.” Khi ấy tôi hai mươi hai
tuổi, lại vừa mất việc. “Mày phải lo tạo sự nghiệp nuôi thân chứ Daniel,”
ông cằn nhằn cử nhử. “Mày phải có nền tảng vững vàng. Mày phải đủ sức
nuôi thân, nuôi gia đình.” Ông đạo đức giả hết sức, tôi nói câu đó với mẹ khi
bà nhìn thấy ông ói ra đầy thảm cũng chính trong căn phòng ấy, da thì trắng
bệch ra như đống hoá đơn trên bàn. Bà nhìn tôi như thể tôi vừa tát bà.

Những đám mây tích nước trở nên nặng nề. Mây ném bóng râm xuống

những nẻo đường. Tôi ngửi được mùi mưa. Tối nay ở nhà tạm trú Thiên Sứ
có chỗ ngủ, tôi nên xoay xở tới đó trước khi mưa nặng hạt. Tôi xé một
vuông nhỏ từ cái túi nhựa, dẫm cái bật lửa cho nát ra rồi chọn một mảnh vỡ
tam giác màu xanh lục. Tôi rút một đoạn len từ cái vớ, quấn chặt đoạn dây
điện thành cuộn, rồi cột cái cột tóc nhiều lần tới khi nó thành một viên tròn
căng màu nâu. Mỗi màu nằm gọn ghẽ trong lòng vỏ sò trắng ngọc. Tôi trở
lại khoảnh vuông vỉa hè ở cuối đường, tới chỗ cái cây thứ ba có thân tách
làm hai. Tôi đặt cái vỏ sò đựng các thứ cho cân giữa hai nhánh, khép lại một
khoảng không gian bé tẹo hình tam giác. Nó sẽ hứng nước khi mưa xuống.
Có lẽ khi đi bộ về nhà ngang đây, con sẽ nhìn lên và thấy nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.