MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 83

rằng ông nghe tin mà thương tiếc, rằng bố tôi đã là một người bạn, người
đàn ông tốt. Giọng ông ta trầm ấm và chắc nịch. Móng tay có vẻ được tỉa
tót. Tôi không nói gì cả.

“Daniel, anh không khoẻ hở?” Giọng của Anton nghe sao xa xôi cứ như

tôi đang dưới nước, hoặc bị cóng tai.

“Tôi cần...” Tôi ngừng, rồi lại nói. “Có một cái...” Tôi lắc đầu. “Tôi

phải...”

Anh ta nhíu mắt nhìn.
“Đây, bỏ vào phong bì, rồi mình còn phải đề địa chỉ.” Tôi rút phong bì từ

dưới lá thư, ẩy về phía anh ta. “Còn tem nữa, anh cần một con tem.” Tôi
thấy nét sợ loé trên mặt anh ta. “Có một bưu điện trên đại lộ Rosebery gần
chợ, ngay trên đồi. Anh có tiền lẻ không?” Lẽ ra tôi không nên bày ra vụ
này. Tôi còn có việc phải làm.

Thở nào, thở nào, thở nào. Không có Anton thì tôi không đời nào biết

được. Tôi không muốn con nghĩ tôi là kẻ không có danh dự. Tôi gấp lá thư
làm đôi, rồi làm tư. Anh ta đã biến nó thành thứ đẹp đẽ, dù chữ tôi thật xấu
xí.

Anton lôi trong túi ra một mẩu giấy nhàu nhĩ. Thoạt nhìn tôi không hiểu,

nhưng rồi lờ mờ nhận ra cái địa chỉ, bèn chép từng chữ cái một lên phong
thư. Tôi với anh ta đứng dậy. Người đàn ông chỗ quầy ngẩng lên dòm
chừng. Tôi tiến lại chỗ anh ta.

“Cảm ơn anh,” tôi nói, mặc dù lẽ ra tôi phải đang ở ngoài kia, đi gặp con;

tôi phải tới đó chờ. “Cảm ơn anh. Bạn tôi viết thư cho đứa con gái ở Ba Lan.
Cảm ơn anh giúp đỡ.” Tôi đặt trả cây viết lên quầy.

Anton gật đầu, vỗ nhẹ phong thư và mỉm cười. Bọn tôi đi sắp khỏi cửa,

suýt không nghe anh ta nói với theo.

“Hai ông có tiền mua tem chưa?” anh ta hỏi.
Tôi ngoái nhìn. Nụ cười của anh ta có vẻ tự mãn. Đôi lúc người ta cư xử

như thế khi cảm thấy mình đang làm điều tốt. Tôi chưa từng khó chịu khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.