MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 82

Tin vắn nêu tên ông ấy, không phải tên con. Nhưng khi bố gắng tập trung

đọc phần chữ nhỏ bên dưới, bố thấy con trong đó, màu xanh dương nước
băng nằm cuối một dòng chữ.

Ngày đưa tang là ngày mai, một ngọn đồi, ngày thứ Năm xanh lục lung

linh.

Bố hình dung là con rất buồn, điều này làm tim bố đau nhói. Bố nắm trọn

chiếc vớ em bé nhỏ xíu trong túi vào tay mình.

Nhiều khi người ta in nhầm ngày, nhầm giờ thì sao.
Bố không được hoảng.
Bố xé mẩu báo có tin ấy từng chút một, không thành tiếng để người đàn

ông chỗ quầy khỏi nghe thấy. Anton ngẩng lên, nhưng bố không nhìn vào
mắt anh ta. Bố gấp tờ báo, đặt mảnh xé vào túi trong có cái vớ, viên chỉ màu
và thuốc xịt trợ tim. Bố nhớ mẩu tin ấy nói gì rồi, nhưng không chịu nổi nếu
làm mất nó.

• • •

Ngày ấy tôi mặc cái áo khoác có đốm bẩn trên ve áo dự đám tang bố

mình. Tôi không muốn đi chút nào, nhưng mẹ cứ gõ cửa phòng miết cho tới
khi tôi chịu mở, rồi bà đứng ngay đó chờ tôi thay đồ xong. Hôm ấy trời
quang, cũng như bữa nay. Không khí ấm áp, bầu trời toàn một màu xanh
dương sắc hè. Nhiều ngày qua, tôi không gội đầu. Da đầu ngứa ngáy. Mắt thì
đau nhức.

Có mười người dự tang. Tôi không biết sáu người trong số đó. Một người

có nước da màu cam Florida, mặc một bộ com-lê xám. Tôi hình dung cảnh
ông ta trong một căn phòng có mành che kéo ngang cửa sổ, cái bàn xanh lục
bày những lá bài ngửa, cười mỉm trong khi bố tôi thua mất mớ tiền không
thuộc về ông. Vị mục sư lầm rầm cầu khấn, đọc vấp tên người đã khuất. Sau
đó, ngoài nhà thờ, người đàn ông trong bộ com-lê cắt khéo bắt tay tôi, nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.