MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 87

“Chị cứ nghĩ về mẹ,” chị Tilly nói.
Tôi búng tàn điếu thuốc, nhìn tro bay xuống bậc thềm.
“Lúc đó em còn nhỏ quá,” chị nói. “Chị còn nhớ em nhỏ xíu, chị thấy

mình phải thay mẹ chăm lo cho em, mà không biết làm cách nào.”

Tôi nhìn trân trân xuống đường. Những cái cây gieo bóng râm thô tháp

lên vỉa hè. Tôi nhớ lại cái cặp có thêu hình nữ diễn viên ba-lê. Không biết
chuyện gì xảy ra với nó rồi.

“Chị làm được đó chứ,” tôi nói.
“Chị làm tốt mà.” Chị Tilly cười gượng.
“Chắc mọi người đều đổ lỗi cho em,” tôi nói.
“Gì chứ?”
“Thì mẹ đó. Vì hôm đó mẹ lái xe đi rước em mà.”
“Alice ơi. Đừng, em không được nghĩ vậy.”
Chúng tôi hút thuốc trong câm lặng.
“Alice à?” Giọng chị Tilly có chút gắt gỏng.
“Sao chị?”
“Chị muốn... Chuyện là chị có kể...”
“Họ tới rồi.” Tôi chỉ cái xe tang đen chạy chầm chậm vào con đường tới

chỗ chúng tôi, theo sau là hai chiếc Mercedes dài cũng màu đen.

“Họ tới rồi,” Chị Tilly vọng lại lời tôi, rồi nhìn điếu thuốc trên tay như

không biết nó là thứ gì.

Quan tài chứa ông nằm trên sàn thấp của chiếc xe tang. Nó làm bằng gỗ

đỏ, được đánh bóng để từng đoá hoa cánh trắng bên trên phản chiếu lên nắp
quan. Cửa trước xịch mở khi xe dừng hẳn. Có một loạt chuyển động phía
sau chúng tôi, chị Cee cằn nhằn bọn trẻ, nhắc mang khăn giấy, tắt điện thoại
di động, chỉnh cà vạt cho thẳng. Chị Tilly nắm tay tôi, siết chặt.

“Đám tang mẹ cũng thế này,” chị nói. “Cứ như không có thật.”
Một người đàn ông mặt u sầu, đi chầm chậm một cách cố ý lên bậc thềm.

“Chào Cecilia, Matilda, Alice.” Ông bắt tay, gật đầu khi gọi tên chị em tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.