MƯỜI ĐIỀU TÔI HỌC ĐƯỢC VỀ TÌNH YÊU - Trang 9

khi đã sống như tôi, người đời bảo nên lẳng lặng mà sống. Không, tôi đã
khóc như một đứa con nít.

Đừng hiểu lầm bố, bố không phải lúc nào cũng vậy. Bố thích ngồi quán

nước tán chuyện vui. Bố thích nằm trên phố ngắm sao trời. Chỉ tại bố thấy
mình đang lên cơn đau tim. Bố nghĩ mình sẽ chết nếu không tìm thấy con.

Bố cũng nghĩ về mẹ của con, người có cái tên màu đỏ tươi. Có lần bố mẹ

đi chơi xa cuối tuần ở Brighton, chuyến đi chớp nhoáng, thật hoàn hảo. Bố
mẹ ăn kem, món cá và khoai tây chiên. Bố thấy sai trái khi kể chuyện này
với con, nhưng hôm ấy bố mẹ còn làm tình trong một khách sạn tàn tạ trông
ra biển.

Bố đã nói dối về chuyến đi hoàn hảo nọ. Thực ra lần ấy buồn bã và u ám.

Bố đã không kiềm chế được mà nổi nóng, nặng lời với mẹ con trong căn
phòng không phải của mình. Bố vẫn nhớ mẹ con nhắm chặt mắt, mím môi
lại. Ta đoán bà ấy cũng khổ tâm lắm.

Một khi ta đã yêu, ta thấy bản thân mình không thể thoát ra khỏi tình yêu,

bố tự nghiệm ra thế. Tình yêu khiến đời thêm trắc trở.

• • •

Bố không ưa bác sĩ, nhưng sau cú choáng váng đó ở bờ sông, bố ép mình

đi khám. Phòng khám nồng mùi thảm mới – ngọt và gắt. Bố ngồi xuống
cạnh một người phụ nữ trạc ngoài bốn mươi, chị ta đứng dậy, bước qua phía
bên kia phòng ngồi. Bố cố không để những chuyện như vậy phiền mình. Bố
cầm mấy tờ báo lên và bắt đầu tìm kiếm con gái. Chẳng có gì cả.

Tên của người bác sĩ có màu sa thạch bắt nắng. Bà có cặp mắt hiền từ,

bàn tay mềm và mát khi chạm vào bố. Bà nói, chuyện lo lắng là tự nhiên
thôi, cơn đau bộc phát lần đầu đáng sợ lắm, ai bị cũng nghĩ họ sắp chết.
Trong căn phòng nhỏ tí có chiếc giường bệnh phủ ga giấy của bà, bố lại
khóc. Bà mỉm cười, đưa bố một mảnh khăn giấy. Cử chỉ ân cần của bà,
chuyện bố bị bệnh tim, hoặc hành động của người phụ nọ trong phòng chờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.