MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 122

Biết cho ai biết, ai người biết cho
Bao giờ bến mới gặp đò?
Hoa khuê các bướm giang hồ gặp nhau?”
(“Tương tư”)

Cái vòng tình ái lẩn quẩn mở rồi đóng, đóng rồi mở làm cho Bính bàng
hoàng như tỉnh, như mơ. Vốn là nòi tình nên thi nhân đắm mê vào hệ luỵ
như con thiêu thân lao mình vào ánh đèn tìm cái chết trong lửa đỏ. Ngọn
lửa do tình yêu thắp sáng trên vóc dáng nàng Oanh đã làm cho Bính điên
cuồng. Bính rên xiết, ngất ngư đòi được thiêu huỷ đời mình trong đó.
Nhưng nàng Oanh không cho Bính đến gần, nàng chỉ cho Bính thấy có ánh
sáng mà không mở lối cho Bính tìm về ánh sáng. Có thể nói, nỗi đau tuổi
trẻ này Bính mang xuống tuyền đài chưa chắc đã tan. Niềm thương hận đó,
Bính đã trải rộng trên những vần thơ và huỷ hoại tuổi trẻ trong các nguồn
đam mê hằng ngày, hằng đêm.
Nhưng cứ sau mỗi đam mê, hình ảnh kia vẫn bám riết và đeo đuổi như đeo
đuổi một duyên số:

“Nhà ấy hình như có mặt trời
Có rừng, có suối, có hoa tươi
Bao nhiêu chim lạ, bao nhiêu bướm?
- Không có gì đâu! Có một người.
Chân bước khoan khoan, lòng hỏi lòng
- Có nên qua đấy nữa hay không?
Không nên qua đấy, nên qua đấy?
Không, nhớ làm sao? Qua, mất công.
Chàng đau đớn lắm, môi cắn môi
Răng cắn vào răng, lời nghẹn lời
- Hờ hững làm sao, mê mẩn quá
Trời ơi! Cứu vớt lấy hồn tôi…”
(“Hà Nội ba mươi sáu phố phường”)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.