MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 126

đau đứt ruột vì khung trời tình ái mà Thượng Đế dành riêng cho Nguyễn
Bính luôn luôn bị che phủ mây mù:

“Lạ quá làm sao tôi cứ buồn
Làm sao tôi cứ khổ luôn luôn
Làm sao tôi cứ tương tư mãi
Người đã cùng tôi nhạt ước nguyền…”
(“Vâng”)

Và,

“Tôi rót hồn tôi xuống mắt nàng
Hồn tôi là cả một lời van
Tôi van nàng đấy, van nàng đấy
Ai có yêu đương chả vội vàng”
(“Người con gái ở lầu hoa”)

Có lẽ chịu không nổi hình phạt của cuộc sống ở cả hai phía, tình yêu và
hoàn cảnh, nên Bính dứt áo ra đi về phương Nam có nắng vàng chói lói, có
cuộc sống cởi mở, để mong tìm cho mình sự giải thoát nào đó bằng cảm
xúc mới, bằng tri giác mới. Hà Nội với đắng cay còn đó, Hà Đông với
khuôn mặt nàng Oanh kiêu bạc hờ hững, với kỷ niệm tháng năm buồn đứt
ruột, với dăm bảy đứa bạn bè ngơ ngác nhìn nhau nhàm chán. Hà Nội đối
với Bính như “một nhỡ nhàng” nên biết quyết dứt tình.
Ở trong Nam, Bính cũng trôi nổi bềnh bồng như cánh bèo đưa đẩy. Nay đây
mai đó, Bính từ Sài-gòn xuôi Hậu Giang và gót giang hồ đã dừng lại ít lâu
tại cuối trời nước Việt, đó là Hà Tiên quê hương của thi sĩ Đông Hồ và
Mộng Tuyết. Trong thời gian lưu trú tại miền Nam, Bính đã sáng tác nhiều
với tứ thơ mới pha thêm nỗi đắng cay, tủi hận do cuộc sống thờ ơ và miếng
cơm manh áo, mỗi ngày làm cho thi nhân căm phẫn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.