MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 145

Mất tinh thần từ những thuở xa xôi
Ta về đây lạ hết các ngươi rồi
Lạ tình cảm, lạ đời chung cách sống”.
(“Bài ca man rợ”, Mê hồn ca)

Đi từ cõi huyền ảo của tiềm thức, Đinh Hùng dùng tâm tư mong biến cuộc
đời thành trường mộng. Hình ảnh một sinh vật đơn côi trong một thiên
nhiên mới hình thành, tia sáng thứ nhất của tâm linh chiếu rọi vào sự vật
như một chứng tích ghi nhận có đời sống trần gian với những huyền bí còn
nguyên màu huyễn hoặc. Cái Thiên Nhiên mà người thơ vùng vẫy thả bỏ
mọi níu kéo làm Đinh Hùng mo ước trở về, sự trở về trong những lối hoang
sơ – ở đấy – bước chân đi làm rung chuyển núi rừng, đồi suối. Đau đớn
thay, sự hiện diện này làm kinh ngạc cả nhan sắc, làm cho tình thương cũng
mất chìm trong cô độc.
Từ cái nhìn cô độc, Đinh Hùng không tin cõi đời hiện hữu là có thực và
người con gái bằng xương bằng thịt kia với những mùi hương quyến rũ, vụt
chốc trở thành xa lạ đến nghi hoặc khởi đi từ tri giác:

“Ôm nhan sắc với hai bàn tay sắt
Ta nhìn ai, ôi khóe mắt ta nhìn
Em có là ma, là quỷ, là tiên?
Em có mấy linh hồn bao nhiêu mộng?
Em còn trái tim nào đang xúc động?
Em có gì trong xác thịt như hoa?
Lạc thiên nhiên đến cả bọn đàn bà,
Với những vẻ dung nhan kiều diễm nhất”.
(“Bài ca man rợ”, Mê hồn ca)

Cái vũ trụ mà Đinh Hùng vọng tưởng đó đã mất. Trong bóng tối mênh
mông dày đặc của hiện tại, người thơ không trông mong tìm thấy những gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.