MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 146

mình chờ đợi. Đinh Hùng nhắm mắt lại để du hồn vào quá khứ, đi về
những hướng sao rơi và theo lối chân cầm thú. Trong trời thơ Nguyên
Thuỷ, Đinh Hùng bơ vơ, lạc loài giữa thế giới tâm linh, với tất cả tiếc
thương, hờn giận. Đinh Hùng ẩn hồn trong toà lâu đài kiến tạo bằng vân
thạch, gọi hồn cổ sơ về ngồi chung tâm sự. Người thơ muốn được “ăn hoa
man dại”
rồi “ngủ như muông thú”. Nhưng cái sống của “Gái-muôn-đời”
“bộ ngực tròn nuôi cuộc sống đương xuân” không còn nữa. Nó đã chết
theo tiếng cười man rợ và mối “Tình-thái-cổ” đã “thơ thẩn với trăng
suông”
tự ngày trái đất có con hươu vàng diệp, cất cao đầu nhìn hoàng hôn
chìm vào đêm Thơ hiền hậu.
Do đấy, cái khung trời mà Đinh Hùng dùng để viết thơ của mình lên, là một
khung trời chứa chấp toàn huyền ảo giữa người và sự vật, giữa suy tưởng
và thiên nhiên, giữa mơ mộng và thực tế. Vì nhìn rõ vị trí của mình trong
cuộc sống có đấy, Đinh Hùng chẳng cần tra vấn hiện tại, phó mặc thời gian
vận chuyển, hằng đêm, bên ánh toạ đăng, lắng nghe tiếng thơ nức nở âm
vang theo từng sợi khói mong manh:

“Đi vào mộng những Sơn Thân yên ngủ
Đôi hồn người tưởng gặp bóng cô đơn
Rượu Trường Sinh: ta uống mắt em buồn
Sầu mấy kiếp, giấc ngủ say bừng đỏ?
Quên đi em, hãy sống đời cây cỏ
Từng linh hồn dan díu với hương hoa
Ta nhớ xưa: đêm thu rụng tiếng gà
Trăng vĩnh viễn khóc thời gian tình tự…”
(“Trời ảo diệu”, Mê hồn ca)

Cái thời gian tình tự đó, có lẽ, chỉ hiện diện trong cơn say men khói vì “bầy
xứ tình”
đã khuất chìm theo lối mộng mà người thơ đã từng đi về “ân ái
cũ”
. Từng nhịp thở của đôi hồn người cô đơn cứ khắc khoải, chập chờn
trong trí não Đinh Hùng làm cho chết ngợp cả một vùng ảo diệu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.