MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 148

sự vật để nhận rõ bản thể đích thực của sự vật. Hơn thế nữa, nó còn cho
người thơ tìm về thân phận với ước mơ còn đấy, với bóng vầng đông thuở
trước và con đường sao mọc khi xưa. Thơ Đinh Hùng quả thực có ma lực,
nó có đó mà vô cùng xa xôi, vô cùng cao trọng. Thực và Mộng luôn luôn
xáo trộn tạo nên ấn tượng hoang vu, man rợ. Nó là tiếng kêu vò xé. Nó là
lời thảng thốt giữa cơn mê loạn. Nó là nỗi đam mê bấn loạn. Nó là tiếng thở
dài ai oán trút tự cõi lòng cô độc. Nó là thịt da, xương máu của thi nhân. Nó
là sự giao hưởng nhiệm mầu giữa thơ và tơ trời kết lại:

“Ôi cám dỗ! Cả mình em băng tuyết
Rợn xuân tình lên bộ ngực thanh tân
Ta gần em, mê từ ngón bàn chân
Mắt nhắm lại, để lòng nguôi gió bão
Khi sùng bái ta quỳ nâng nếp áo
Nhưng cúi đầu trước vẻ ngọc trang nghiêm
Ta khẩn cầu từng sớm lại từng đêm
Chưa tội lỗi đã thấy tràn hối hận…”
(“Kỳ nữ”, Mê hồn ca)

Cái nhan sắc ấy làm Đinh Hùng hoảng hốt và mê đắm với lòng “sùng bái”
như một tín đồ sùng bái đức “Giáo chủ”. Trong thơ Thần tượng, Đinh
Hùng đã đóng vai gã si tình để tỏ bày ngưỡng mộ. Đối với thế gian, Đinh
Hùng tỏ ra mình là thi nhân kiêu sa, còn đối với tình yêu Đinh Hùng muốn
làm Bạo chúa.

“Ta quên hết! Ta sẽ làm Bạo chúa
Sống nghìn năm, ngự trị một lòng em
Cuộc ân tình ghê rợn suốt muôn đêm
Nào ai tiếc thương gì thân mỹ nữ!...”
("Ác mộng", Mê hồn ca)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.