MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 149

Nhưng tình yêu với đôi cánh bay lượn chập chờn trong cõi nhớ mong và
“người em gái” đã cùng thi nhân gặp gỡ trong “mộng linh hồn” đã vội trở
thành một “yêu quái” biết cười vui và nói giọng êm đềm. Đinh Hùng phó
mặc cho tình cảm lướt trôi cùng nhan sắc và nụ hôn đầu đã làm tê dại cả
tâm can,
người thơ gục khóc tưởng tình xưa ngồi cạnh. Rồi gác “ca-lâu”
cũng rèm buông, lửa đỏ và xiêm áo như hoa thấp thoáng đi về giữa trời ảo
ảnh.
Tình yêu đối với Đinh Hùng thoáng đến, thoáng đi và khắc sâu vào tâm
khảm người thơ những lằn roi rướm máu.
Nhan sắc, nhan sắc thật mong manh và vô cùng diễm tuyệt. Đinh Hùng
chưa kịp hưởng say men tình ái mà giông gió cuộc đời đã cuốn vội từng lớp
tang thương. Từ hy vọng mê cuồng bước sang trời Chiêu Niệm. Người thơ
đi tìm mình, đi tìm chân lý tuyệt đối của tình yêu trong đất lạnh, trong vóc
dáng thương yêu gói tròn hoài vọng:

"Trời cuối thu rồi. Em ở đâu?
Nằm bên đất lạnh chắc em sầu
Thu ơi! Đánh thức hồn ma dậy
Ta muốn vào thăm nấm mộ sâu…"
("Gửi người dưới mộ", Mê hồn ca)

Mùa thu với từng cánh lá vàng đẹp như cánh thơ rơi tự trời cao. Mùa thu
làm se ngọn cỏ hanh vàng trên nấm mộ. Mùa thu với đám mây lãng đãng
trở về sau cuộc phiêu hành khắp vòm vũ trụ. Mùa thu có hồn Vệ Nữ lạc
loài bên cửa huyệt, có cây Từ Bi chợt nở đóa Ác hoa mà thiện căn không
tìm đâu thấy.
Những vần thơ Chiêu Niệm chảy dài như dòng lệ không bao giờ khô trên
gương mặt thi nhân. Nó kéo lê thê như một ám ảnh trong mỗi câu, mỗi chữ
với nhịp điệu tiếc nuối, than van với bóng tử thần chập chờn, đe doạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.