MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 150

Nhưng rồi, tháng năm với những u buồn còn đấy, Đinh Hùng ném hồn
mình vào cõi Mê Hồn, ở đó, cái đau và cái nhớ chợt tan biến để thi nhân
nhìn hé thiên cơ với ánh lửa tinh cầu “dựng lên địa chấn, loạn màu huyền
không”.
Đinh Hùng van xin Trăng đừng bỏ kinh thành, đừng bỏ nhân gian
để thi nhân nằm chờ Siêu Thoát, mơ đến những thanh âm tạo dựng một
kiến trúc với chiêm bao thần bí:

“Lời nói im ta nằm chờ siêu thoát
Mơ hoàng thành dựng lại bản thanh âm
Mười ngón tay run
Mở cửa để cầm
Ôi kiến trúc một chiêm bao thần bí
Ta lạc hồn giữa lâu đài kỳ dị
Suốt muôn đời không hiểu dãy hành lang…”
(Mê hồn ca)

Làm sao mà Đinh Hùng có thể hiểu được vì thực tế và mơ mộng không
nằm chung ước lệ. Cái chất thơ cứ vươn lên, vươn lên mãi trong khi thân
phận nằm đây, soi lệch ánh toạ đăng mỗi đêm với muôn vạn nhọc nhằn:

“Máu ta say không chảy thoát hình hài
Hằng kinh động chốn ăn nằm vĩnh viễn…”
(Mê hồn ca)

Trước viễn ảnh chói loà của thi ca, Đinh Hùng dùng nghệ thuật để đồng
hóa thể xác mình với thời gian vĩnh cửu.

“Buổi chiều đến, sầu lên Kim tự tháp
Bóng ta đi hoài cảm góc trời mây…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.