MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 202

rượu, thứ rượu rắn giao đầu”.
Nghe đến rượu “rắn giao đầu”, con Lài liếc nhìn chai rượu thuốc để trên
bàn thờ. Trong chai, ngâm hai con rắn mà ba nó lượm được hồi năm
ngoái! Con rắn nước nuốt con rắn trun, có lẽ nuốt không vô nên hai con
đều chết. Ba nó lượm đem về ngâm rượu.

Nó hỏi:
“Uống chết không ba? Con sợ quá.”
“Gì mà sợ. Rượu nó làm cho trai với gái thương nhau như rắn. Uống vô,
thằng Lợi không bao giờ bỏ con được. Trăm sự, nó đều thiệt tình. Con nhớ
hỏi nó một điều này mà thôi…”

“Điều gì ba?”
“Cái toa thuốc thoa vô tay rắn mà không cắn, của ba nó vài hôm trước,
đằng cây thị trước miễu ông Tà. Nhớ hỏi cho kỳ được. Bằng không, ba giết
chết cả hai đứa như giết rắn. Từ nay hai đứa bây là hai con rắn… vì chất
rượu này…”

Lá rụng ơi là lá rụng!
Từng chiếc lá tràm bay tung tăng như bươm bướm mỏi cánh, đáp nhẹ
xuống mặt nước từ trong ngọn rạch trôi dài ra.

Con Lài nhìn dòng nước uốn khúc qua voi, qua vịnh như con rắn bò, thứ
rắn có khoang màu vàng, con rắn hổ sơn. Nó bụm mặt lại để che cái hình
ảnh đó. Nhưng nào được! Kìa chiếc xuồng của thằng Lợi bơi lướt tới, vạch
ra hai làn bọt nước lốm đốm trắng như con bạch hoa xà. Lập tức nó xuống
bến, bơi theo, mãi đến khi xuồng thằng Lợi ghé bên bờ đìa, kề gốc cây bình
bát.

Thằng Lợi day lại cười:
“Đi đâu vậy cô Hai… rắn bông súng?”
Con Lài sực nhìn chiếc áo có bông đang mặc.
Nó e thẹn, liếc thằng Lợi:
“Em giống như con rắn bông súng. Còn anh, áo đen mốc giống con rắn hổ
đất. Cười em làm chi.”

“Rắn đâu dám cười rắn.” – Nó vừa nói vừa nắm tay con Lài.
Con Lài rút tay ra cho có lệ. Nó bước qua xuồng, ngã vào lòng thằng Lợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.