MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 89

cái gì vương vướng. Thoạt đầu, ông tưởng là buổi chiều ông xơi cá, mà ăn
vội, nên hóc phải cái xương. Rồi ông lại tưởng rằng vừa rồi ông tráng
miệng bằng một phẩm oản bánh khảo nên bây giờ cái bột nếp hãy còn mắc
trong cuống họng. Mãi về sau mới vỡ lẽ ra rằng bao nhiêu điều ông tưởng
đó đều không đúng. Cuống họng ông nghẹn chỉ là để báo hiệu một cơn ho
sắp tới. Cơn ho đã tới rồi. Nó tới như một cỗ chiến xa hạng nặng. Nó làm
bật cả những làn da mỏng trong cuống họng lên. Ông nuốt nước: vô ích.
Ông ngậm gừng: vô ích. Ông nằm ép bụng xuống giường rồi lấy dầu quất
thân ra uống: vô ích nốt. Ấy là may mà ông biết trước rằng chỉ có đàn bà
chửa mới “ho mọc tóc” thôi. Không thế, tôi cam đoan rằng ông sẽ tưởng là
ông ho mọc tóc – mọc tóc trong cuống họng. Cổ rát quá. Hẹ hèm! Hẹ hèm!
Ông đứng dậy đi đi lại lại. Mắt ông nảy đom đóm. Tai ông vẫn ù. Ông
không thể bình tĩnh nữa. Ông giận hết cả sự vật. Ông giận hết cả mọi
người. Và ông giận cả… ông. Ông bịch vào ngực ông. Ông vật ông lăn ra
giường. Quái, rõ ràng có ai hút thuốc phiện ở trong buồng ngủ ông. Ông
đánh hơi nữa. Ông đánh hơi nữa. Thôi, có lẽ ông Ba Căng bên cạnh, đâm
vào cái nghiện từ bao giờ không ai biết, đã đem bàn đèn về nhà rồi, chưa
biết chừng. Ông mở cửa ra bao lơn, vọng về cái gác ông Ba Căng y như
nhà thơ Đỗ Phủ lúc bị đày ra làm quan Tư Công ở Hoa Châu đêm đêm
vọng về Thiếu Lăng. Đỗ Phủ vọng về Thiếu Lăng để làm thơ. Ông vọng về
cái gác ông Ba Căng để tìm thuốc phiện, nhưng cần gì! Cái cần là làm thế
nào để ngửi được một hơi thuốc phiện. Thế là thoả một kiếp người. Trời hại
ông! Chẳng đâu có thuốc phiện cả. Và chỉ cần thiếu một thứ ấy, đời thành
ra sa mạc! Ông thở dài. Ông nằm thẳng cẳng ra như chết. Ông nhắm mắt lại
và nghe thấy từng bước đi của thằng bếp ở dưới nhà. Vợ ông mắng con:
ông thấy tiếng nói của bà ấy như cứa vào gân ông vậy. Giá ông Ba Căng mà
hút, lúc này, quyết là ông có thừa can đảm để trèo tường qua, gõ cửa gác
ông ta, vào nói chuyện. Nếu ông ta mời ông làm dăm điếu, nhất định là
không chê. Làm khách làm gì, phiền lắm! Thôi. Ông hút thuốc lào, thuốc
lá, thuốc xì-gà để xem có thể thay được thuốc phiện không. Rồi ông theo
phương pháp của các bác sĩ người Âu, tập trung tư tưởng mà nói một trăm
lần câu này: “Tôi không nghĩ gì nữa. Tôi ngủ. Tôi phải ngủ”. Từ một trăm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.