MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 88

ông. Ông nhớ đến cái cảnh linh lung ở tiệm, đây đó có mấy ngọn đèn dầu
mờ tỏ, đẹp như con đường lên Nam Giao. Cảnh đó “gợi” lòng người nghiện
lắm. Thế mà ông không được hưởng. Lòng ông rộn rã như có ai vò xé. Tai
ông ùm lên những tiếng trống hộ đê. Thật quả nhà ta không hiểu nước mắt
ở đâu cứ bò nhoài ra. Ông nhớ đến tiếng nói của ông chủ tiệm? Đến tên bồi
tiêm mỗi khi làm xong điếu thuốc lại cầm tiêm gõ vào độc tẩu mời ông
xơi? Đến tiếng hát của bà Lucie mỗi khi no thuốc lại ngân lên như tiếng
than thở của Chiêu Quân lúc ở Phiên Bang sầu nhớ cung điện Hán hoàng
thuở trước?
Ông nhớ tất cả, nhưng không nhớ rõ một cái gì. Cái gì cũng như phảng phất
mung lung trong một màn sương muối. Chán lắm, đời ơi! Ông ngáp. Ông
ngáp một cái. Ông không ngáp hai cái. Ông không ngáp ba cái. Ông ngáp
một lúc tới hai mươi cái. Rồi ông ngáp nữa. Có ai đã từng ngáp hàng thôi
hàng thốc như ông mới hiểu rõ được cái ngáp ra thế nào. Cũng lại. Cái lạ
đó như thế này:
Hôm qua ông làm việc đến hai giờ khuya mới ngủ. Sáng nay, ông lại phải
đi làm. Mười một giờ về, ông ăn quấy mấy bát cơm. Rồi ngáp. Ngáp một
cái. Cùng lắm là hai cái. Ngáp được thế, ông thấy dễ chịu trong người đôi
chút, tuy người ông vẫn mệt. Nhưng đến cái ngáp thuốc, ngáp luôn một lúc
hàng vài chục cái, thì người ông lại mệt hơn. Ông giữ cho cái ngáp thứ nhất
không kêu thành tiếng. Tốt. Cái thứ hai cái thứ ba cũng được. Nhưng đến
cái thứ tư, thì tôi đố ông giữ không kêu được đấy. Ông vừa ngáp, vừa vặn
mình. Ông vừa ngáp, vừa vươn vai và giơ tay lên trời. Ông vừa ngáp, vừa
kêu. Người ta bảo “ngáp hộc lên” là thế. Ông không có một tư tưởng gì
nhất định. Mỏi mệt trong mình thì người ta ngáp chứ sao! Lý đó cứng lắm.
Nhưng chỉ một lát sau, ông thấy như rờn rợn. Mỗi khi ngáp, chính ông lại
nghe thấy hai cái quai hàm kêu đánh “khục”. Thế là gân kêu hay bắp thịt
kêu? Hay sai xương vậy? Có phải “ngáp sái quai hàm” là thế không?
Lúc đó, ông thật muốn làm một nhà khoa học để giải phẫu xem cái tiếng
“khục” ở đâu ra. Mà không hiểu quai hàm có cái gân gì nối liền với mũi
chăng mà cứ mỗi khi ngáp kêu đánh “khục” thì nước mũi lại chảy ra như
tưới? Ông vừa chùi nó đã ra rồi. Đồng thời, ở chỗ yết hầu ông, lại có một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.