MƯỜI NGÀY - Trang 180

- Xietca, tại sao hôm nay là ngày hội mà cháu bỏ về sớm thế?
- Cháu chả thấy cái gì thích thú cả, chú ạ, - cô õng ẹo trả lời - Cháu chả

bao giờ tưởng được rằng ở đô thị này lại có nhiều đàn ông, không ra hồn
người và nhiều đàn bà mặt khó đăm đăm đến như hôm nay cháu gặp. Cái gì
bày ra trước mắt, cháu cũng thấy là xấu xa và tởm lợm, mà ngó những cái
khó chịu thì không ai trên đời này chán cho bằng, cho nên cháu bỏ về để
khỏi phải nhìn thấy chúng.

Frêxcô không chịu đựng nổi những bộ điệu của cô cháu, nghiêm trang

bảo cô:

- Nếu những người khó chịu khiến cháu bực dọc đến thế thì cách tránh

cho cháu nỗi buồn buồn ấy, cháu ạ, là đừng bao giờ tự soi mình vào gương
hết.

Cô nàng dốt nát và ngu xuẩn cũng ngang với tính tư phụ nhưng vẫn cứ

tưởng mình khôn ngoan tài giỏi ngang với Xalômông

[29]

không hiểu được

ông chú muốn nói gì nên trả lời ông rằng, cô vẫn muốn soi mình vào gương
như mọi người khác. Vì thế nên suốt đời cô cứ là ngu xuẩn và rởm đời.

NHÀ HIỀN TRIẾT PHÁI ÊPIQUYR

(hay TẠI NHÀ NHỮNG NGƯỜI CHẾT)
Với một sự ngạo mạn lịch sự. Guyđô Cavancăngđi phóng một câu cho

nhiều kỵ sĩ đang xông tới để bắt chộp mình.

(Êlidơ kể chuyện)

Êmili vừa kể xong truyện ngắn của nàng thì Hoàng Hậu thấy chỉ còn có

mình để lên tiếng bèn nói như sau:

- Thưa các bạn đáng yêu, tôi có thể nói là các bạn đã lấy mất của tôi ít ra

là hai truyện, mà tôi cũng định đem ra kể. May sao, tôi lại có một truyện
nữa, chưa ai nghĩ tới. Các bạn sẽ thấy trong đó một câu thú vị, một câu cay
nhất và mạnh mẽ nhất mà tôi được biết từ trước đến giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.