MƯỜI NGÀY - Trang 271

giờ nhàn hạ thì sẽ chẳng sách nào có vẻ là dài, nếu nó đáp ứng nhu cầu
mình cảm thấy. Sách trích yếu thích hợp với sinh viên hơn, họ làm việc
không để qua thì giờ, mà để dùng nó một cách hợp lý, các bà không biết
dùng nó làm gì, thưa các bà, các bà có tất cả những lúc không dành cho thú
vui tình ái. Các bà hãy tự nhủ không ai trong chị em các bà đi học ở Aten,
Bôlônhơ hay Pari. Vậy phải nói với các bà rõ hơn với những người mà triết
học kinh viện đã mài sắc trí tuệ. Tôi cũng biết có bà bẻ rằng các trang sách
này chứa nhiều câu quá vui vẻ hay nghịch ngợm, không hợp với văn thơ,
một người nghiêm trang, có chút trọng lượng nào đó. Bổn phận tôi là phải
cảm ơn các bà ấy có nhiệt tình lo tới quang vinh của tôi. Song phải trả lời
những dè dặt đó. Tôi thú thực rằng nhiều lần trong đời tôi, người ta đã đặt
tôi lên cân. Nói với các bà chưa làm thử điều đó, tôi tự cho là mình không
nặng, trái lại tôi nhẹ tới mức nổi trên mặt nước chứ không chìm xuống đáy.
Một mặt khác, những bài giảng thánh kinh của các thầy dòng mục đích là
gợi cho người ta sự hối lỗi, mà chẳng có đầy câu dí dỏm, nhảm nhí, hóm
hỉnh ư? Tôi đã nghĩ giọng vui đùa ấy sẽ thích hợp các tiểu phẩm, viết để
chống lại tính khí bực bội của các bà. Nếu các nữ độc giả của tôi cười nhiều
quá thì đã có những ai ca của Jêrên

[33]

, khổ nạn của Chúa cứu thế, lời than

của Madơlen

[34]

dễ dàng chấm dứt sự vui vẻ đó. Cuối cùng, theo lời một số

bà, ai có thể nghi ngờ người ta không trách tôi điều ấy? Tôi là một anh ác
khẩu, độc địa, vì đôi khi tôi viết sự thực về các thầy tu. Xin hãy khoan dung
đối với những lời buộc tội ấy, vì cái tội mà các bà buộc tôi đó không phải là
không có lý do riêng biệt. Các thầy tu chẳng phải là những người trung hậu,
vì lòng yêu kính Chúa mà trốn tránh lao động và vất vả, thỉnh thoảng tháo
cống, khi họ quay cối xay, và không đi rêu rao trên các mái nhà đó sao. Nếu
tất cả họ đều không toát ra một hơi hướng lờ mờ dê đực thì giao thiệp với
họ sẽ thú vị hơn rõ rệt. Song, tôi phải thú nhận một điều. Mọi điều ở hạ giới
này, không những không ổn định, mà không ngừng thay đổi. Lưỡi tôi cũng
bị quy luật ấy chi phối, như như vậy cái lưỡi mà tôi không dám nói gì về nó
ấy, vì tôi nghi ngờ sự xét đoán ấy của mình và tôi không thừa nhận nó liên
quan đến con người tôi. Cuối cùng, một trong các bà làng giềng đã bảo tôi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.