MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 5 - Trang 129

này chính là một phần quang cảnh phố phường về đêm, cũng giống như
những đám mây vô định bay lập lờ trên bầu trời rộng lớn.

Ở bến xe, bến đò, quảng trường, nhà ga, trên những chiếc cầu đi bộ, luôn

có một nhóm người như thế, bất kể xuân hạ thu đông, họ vẫn nằm lăn lóc
trên nền xi măng, trên người phủ mỗi một tấm mền rách, cánh tay họ chính
là chiếc gối. Khi tỉnh giấc, đầu họ chui qua một cái lỗ trên mền, thế là thành
bộ quần áo.

Họ còn có một cái mũ hoặc một cái liễn mẻ dùng để xin tiền.

Từng có một cô bé nhìn thấy cảnh này giữa mùa đông lạnh giá, cô bé

ngờ vực hỏi mẹ: “Mẹ ơi! Những người đó không lạnh sao?”

“Họ là những kẻ ăn mày con ạ!” - Người mẹ đáp. “Ăn mày là gì hả mẹ?”

- Cô bé hỏi.

“Là những kẻ đi xin cơm, xin tiền, người ta gọi là “hạt hoa” đó con.” -

Người mẹ giải thích.

“Vì sao lại gọi họ là “hạt hoa” hả mẹ?” - Cô bé vẫn thắc mắc.

“Vì họ nghèo đói, không có tiền.” - Người mẹ trả lời. “Vì sao họ lại

nghèo đói vậy mẹ?” - Cô bé hỏi tiếp. Người mẹ im lặng, không biết nên trả
lời sao.

“Họ có nhà không mẹ?” - Cô bé lại hỏi.

Một sự im lặng bao trùm…

Không có bất cứ thành phố nào nghiêm cấm ăn mày. Một người nữ công

nhân làm ca tối, khi trở về nhà lúc trời khuya, cô vô tình gặp một cảnh
tượng kinh hoàng: Ở góc con đường cô về nhà xuất hiện khoảng hai chục
kẻ mặc áo đen, tư thế kì quặc, có kẻ đang nằm ngủ, có kẻ ngồi bệt dưới đất,
đầu lắc không ngừng, có kẻ lại đứng nhìn trời, nhìn đất rồi ngây ngô, có kẻ
lẩm bẩm đọc gì đó, có kẻ hét ầm ĩ, tất cả đều ăn mặc rách rưới và bốc mùi
khó chịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.